Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 198



Hệ thống như sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ngốc, không ngờ chuyện này lại xảy ra với mình.

Nó làm sao có thể so sánh được với hệ thống cấp kim cương thâm niên.

Tiền bối: “Cậu không thấy ký chủ của cậu khó hầu hạ, nhân cơ hội này rút lui, không phải vừa hay sao?”

Hệ thống vội vàng nói: “Sao có thể giống nhau được, cô ấy là ký chủ của tôi! Không thể nhường cho hệ thống khác được!!”

Dù khó hầu hạ đến mấy thì nó cũng đã vất vả hỗ trợ lâu như vậy, hệ thống thâm niên bây giờ muốn đến hái quả ngọt, xì, nghĩ hay quá!

Tiền bối thở dài.

Hệ thống hoảng hốt không thôi: “Chủ thần đồng ý rồi sao?”

Tiền bối: "Tất nhiên là…”

Hệ thống trong lòng chùng xuống.

Tiền bối: "Không có.”

Hệ thống: “...”

Quả nhiên là kinh nghiệm quá ít, tiền bối lắc đầu, nói: “Chỉ là lần này không đồng ý thôi, ký chủ của cậu rất đặc biệt, nhiều người để mắt đến, nếu cậu muốn mãi mãi liên kết với cô ấy, những lời phàn nàn đó cậu chỉ nên nghĩ trong lòng, đừng nói ra."

Lần này chỉ số thông minh của hệ thống như được nạp tiền, nó nhanh chóng hiểu ra: “Cục thông tin liên lạc của chúng ta có thể nhìn thấy sao?!"

Không nên như vậy.

Nó và tiền bối liên lạc là liên lạc riêng tư, không có lý do gì Cục hệ thống lại biết.

Trừ khi...

Không không không, nó sao có thể nghi ngờ tiền bối.

Tiền bối: “Nhớ kỹ, Chủ thần biết tất cả.”

“!” Chỉ số thông minh của hệ thống dù có thấp đến đâu cũng có thể hiểu được ý nghĩa của câu này.

Nó hiểu ra muộn màng, vì vậy, chỉ cần Chủ thần muốn, những lời nó và tiền bối phàn nàn về ký chủ, Chủ thần có thể biết ngay lập tức?!

Nói cách khác, Chủ thần sẽ căn cứ vào thái độ của nó để cân nhắc có nên đổi hệ thống cho Tống Lạc hay không.

Hệ thống sắp khóc.

Nó hiểu rằng, nếu không có chuyện sự tồn tại cấp cao, Chủ thần chắc chắn sẽ không để ý đến ký chủ.

Nó vội vàng bày tỏ thái độ, nói rằng mình nhất định sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ ký chủ.

Tiện thể tiết lộ rằng ký chủ có tính khí không tốt nó nói không hề quá lời, không hề phóng đại một chút nào.

Chỉ có nó mới hiểu rõ tính cách và tính khí của ký chủ, nếu thực sự đổi một hệ thống khác đến, có thể sẽ phản tác dụng.

Sau khi bày tỏ thái độ, hệ thống cảm thấy ý thức của mình mơ hồ hỗn loạn.

Đợi đến khi tỉnh táo trở lại, nó và tiền bối đã kết thúc liên lạc.

Đồng thời, nó nhận được một thông tin rất rõ ràng: Lần cuối cùng

Hệ thống vốn còn hơi mơ hồ bỗng tỉnh táo hẳn.

—--Nó vô cùng chắc chắn, đây là do Chủ thần để lại!!!

Lần cuối cùng, là có ý cho nó một cơ hội cuối cùng sao?!

Hệ thống vừa sợ vừa không nhịn được phấn khích:

Chủ thần cự nhiên để ý đến tôi!

Sau khi Tống Lạc ngủ dậy, hệ thống không kể chuyện này cho cô.

Một lúc lâu sau, ba mẹ Tổng trở về.

Tống Lạc lấy nguyên liệu từ trong không gian ra, mẹ Tống trổ tài nấu nướng, làm bốn món mặn một món canh.

Còn Quý Từ Vô thì lên phòng ngủ khác ở tầng hai.

Nếu như trước đây ba Tống mẹ Tống coi Quý Từ Vô như người hầu, là vì [quan hệ nhân quả].

Thì khi họ phớt lờ Quý Từ Vô- hoặc nói đúng hơn là căn bản không nhìn thấy người tên Quý Từ Vô này thì đó là do chính Quý Từ Vô gây ra.

“Lạc Lạc, Tiểu Quý đâu rồi?” Mẹ Tống vô tình nhớ ra hình như con gái cưng của mình có mang một người hầu về.

Tống Lạc tùy tiện nói: “Đi rồi.”

Ba Tống liên tục gắp thức ăn cho Tống Lạc.

Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ.

Ăn xong, cô sắp xếp cho hai người già về phòng nghỉ ngơi.

Hơn nửa năm nay họ cũng không được nghỉ ngơi tử tế, luôn căng như dây đàn, mất ngủ triền miên.

Bây giờ dây đàn được thả lỏng, họ gần như vừa chạm giường là ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, mẹ Tống còn dặn Tống Lạc cũng đi ngủ sớm, trong lòng đầy lo lắng.

Chỉ là sự lo lắng bây giờ đã trở nên vững vàng và hạnh phúc.

Con gái và con trai đều bình an vô sự, con gái còn trở nên lợi hại như vậy, có đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Hai người già họ dù bây giờ có đi gặp tổ tiên cũng không còn gì hối tiếc.

Sắp xếp xong cho ba mẹ Tống, Tống Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Thần thái của nguyên chủ biến mất.

Bỏ qua những chi tiết này, có thể thấy rõ sự khác biệt giữa cô và nguyên chủ.

Thực ra nguyên chủ chỉ là một thiên kim tiểu thư đơn giản, được nuôi dưỡng có phần kiêu căng nhưng không có tâm cơ gì.

Có thể nhìn thấu ngay.

Tống Lạc thì khác.

Không ai có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì qua đôi mắt của cô.

Cô như một làn sương mù mờ ảo.

Không nhìn rõ, cũng không nắm bắt được.

Sự khác biệt giữa hai người, người thân cận có thể nhìn ra ngay.

Tống Lạc trở lại tầng hai, liếc mắt về phía phòng ngủ của Quý Từ Vô.

Việc xâm nhập đã thành công năm mươi phần trăm.

Cũng khá nhanh.

Không uổng công cô âm thầm nương tay.

Quý Từ Vô là người cẩn thận lại đa nghi.

Nếu cô nương tay quá lộ liễu, anh xâm nhập quá dễ dàng, chỉ khiến anh nghi ngờ.

Chỉ có nương tay thích hợp, khiến đối phương tưởng rằng cô lơ là, anh mới nắm bắt cơ hội và lỗ hổng, một mạch xông lên.

Mỉm cười nhàn nhạt, cô gái lắc lư vòng eo thon thả mềm mại, uyển chuyển trở về phòng.

“...”

Người đàn ông đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ hòa làm một với bóng tối, mọi cử động của Tống Lạc đều nằm trong phạm vi bao phủ của tinh thần lực của anh.

Nụ cười cô hướng về phía phòng ngủ của anh trước khi vào phòng, tự nhiên lọt vào mắt anh.

Lông mày Quý Từ Vô nhíu lại thành nếp nhăn mà ngay cả bản thân anh vũng không nhận ra.

Ngay sau đó, anh tức giận bình phục tâm trạng nhấp nhô do nụ cười này của Tống Lạc gây ra.

Không biết qua bao lâu, anh “nhìn thấy” Tống Lạc một lần nữa nằm trên giường ngủ.

Sự không phòng bị này của cô khiến phản diện lớn nghi ngờ liệu cô đã phát hiện ra anh đang xâm nhập vào não cô, giả vờ không biết, là dùng kế phản gián, đặt bẫy?

Bất kể là có hay không, đều chứng minh sự tự tin của cô.

Quá tự tin, chính là tự cao tự đại.

Trong thế giới mạt thế, tự cao tự đại có thể sẽ mất mạng.

Để có thể thành công trăm phần trăm, Quý Từ Vô còn biên soạn một năng lực thiên phú có thể gia trì buff may mắn.

Rạng sáng, bảy mươi phần trăm.

Anh kiên nhẫn chờ đợi.