Ninh Tử Thu hạ cửa sổ xe xuống, kiềm chế sự xấu hổ trong lòng, mặt không biểu cảm nói với hai bên:
“Vì hai bên đều có tranh chấp, vậy thì, con lợn này chúng tôi lấy.”
Hai bên: “???”
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Như vậy, từ hai bên biến thành ba bên tranh giành con lợn rừng này.
—— Lúc nãy họ mở lời mời hợp tác chính là để tránh xuất hiện tình huống này.
Đối phương dám nói như vậy, chắc là có đủ tự tin để tranh giành với họ.
Nhưng bọn họ dường như chỉ có hai người.
Rốt cuộc là không biết gì hay thực sự có thực lực cao cường?
Vì không chắc chắn nên mặc dù trong lòng hai bên đều dâng lên cơn giận dữ nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, nhìn Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu xuống xe.
... Cảm thấy không giống cao thủ gì.
Nhưng sau đó lại thấy hai người họ đi thẳng đến ghế sau xe, mở cửa xe, dáng vẻ như đang cung kính nghênh đón một nhân vật lớn.
Ra vẻ ghê gớm!
Có người bĩu môi.
Khi “Nhân vật lớn.” xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không khí như tĩnh lặng trong hai giây.
... Cái gì thế này???
Những người đàn ông đó ít nhiều đều tỏ ra không coi trọng.
Một người phụ nữ có thể mạnh đến mức nào?
Dựa vào trang phục của cô để phán đoán:
Dưới thời tiết âm mấy độ mà mặc ít như vậy, chắc chắn là dị năng giả hệ hỏa.
Tuy nhiên, trong thời gian dài vật lộn để sinh tồn, không ai đặc biệt chú ý đến dung mạo và dáng vẻ.
Bỗng nhiên nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp rạng rỡ, ngũ quan không tì vết, đối lập với môi trường xung quanh, sức hấp dẫn thị giác thực sự không nhỏ.
Tống Lạc lười biếng dựa vào cửa xe, tay phải chống cằm: “Con lợn này là của tôi, mọi người không có ý kiến chứ?”
Mọi người hoàn hồn, sắc mặt lập tức khó coi.
Tất nhiên là có ý kiến!
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng thì lại nghe thấy cô nói tiếp——
“Có ý kiến thì nhịn đi.”
Đám người: “...”
Có hơi quá kiêu ngạo rồi đấy?
Đừng tưởng rằng xinh đẹp là có thể bắt người khác nhường nhịn.
Còn tưởng đây là xã hội pháp trị trước kia sao?
Giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai của quái vật vang lên.
Ánh sáng lóe lên trên bầu trời, một bóng hình khổng lồ nhẹ nhàng đáp xuống nóc xe đua.
Toàn cảnh dữ tợn của nó lọt vào tầm mắt của mọi người, đôi mắt kép nhìn đến đâu, da thịt của mọi người nổi lên từng đợt da gà đến đấy.
“!!!”
Chết tiệt!
Là bướm yêu ma!
Nó còn đang túm một xúc tu rất quen mắt.
... Có vẻ hơi giống xúc tu của bạch tuộc mắt điên.
Cứu mạng a a a a!!!
Không ít người vô thức định bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên phát hiện, con quái vật đó không hề tấn công.
Nó cúi đầu cẩn thận tiến lại gần cô gái váy đỏ, phát ra những âm thanh nhỏ, như đang nói gì đó với cô.
“Đừng căng thẳng, nó là vật cưỡi của tôi.” Một câu nói nhẹ như không.
???!!!
Tất cả mọi người đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Nói lại lần nữa, nó là gì của cô!?
Khi Tống Lạc lần nữa nhìn về phía con lợn rừng, hai đội người cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Họ nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp, theo bản năng xác nhận:
—— Đánh không lại đánh không lại.
—— Không chọc được không chọc được.
Ngay cả bướm yêu ma cũng có thể thu phục làm vật cưỡi, nhất định là cường giả hiếm có.
Dù thế nào cũng không thể đắc tội với cường giả như vậy.
Như thể chưa từng xảy ra tranh chấp, hai nhóm người hợp tác, cung kính khiêng con lợn rừng đến trước mặt cô:
“Đại lão, xin hãy nhận cho.”
Sự thức thời của họ khiến Tống Lạc khá hài lòng.
Điều bất ngờ là, con lợn rừng hấp hối đột nhiên kêu lên với cô một tràng đầy phấn khích và kích động.
Nhờ phần mềm dịch.
Tiếng kêu của nó hoàn toàn biến thành tiếng hét thảm thiết:
“Đại lão cứu mạng! Xin hãy nhìn kỹ xem——”
“Tôi không phải lợn! Tôi là người! Là người a a a a.”
Hệ thống:???
Chẳng lẽ đây là một con lợn muốn làm người đến phát điên?
Tự nhận thức bị sai lệch nên cho rằng mình là người?
Vậy thì con lợn này cũng có ước mơ đấy chứ.
Trong mắt hai đội người, tiếng kêu ư ử dữ dội của con lợn rừng là trực giác của động vật——
Nhìn xem, một con lợn cũng có thể cảm nhận được đây là một đại lão!
Điều đó chứng tỏ lựa chọn của họ rất đúng.
Dâng con lợn rừng lên, nói là cam tâm tình nguyện thì không thể.
Nhưng đám người này đã lăn lộn ở mạt thế mấy tháng, không phải là kẻ ngốc.
Vì một con lợn mà đối đầu với cao thủ chưa biết là ai thì đó chính là hành động ngu ngốc.
Có thể thu phục được một con bướm yêu ma làm thú cưỡi thì sao không thể thu phục những con quái vật khác để sử dụng?
Hành động của cô quá ngông cuồng, hoàn toàn không coi họ ra gì.
Thái độ của cô cũng như hai người đi cùng cô cũng đủ để chứng minh.
Hai đội trưởng nhân cơ hội này còn muốn dò xét thêm, đang định mở miệng thì thấy vị đại lão nhìn xuống con lợn rừng trên mặt đất, hơi nhíu mày, mơ hồ “Ừm?” một tiếng.
Cộng thêm con bướm yêu ma từ trên đầu cô vươn ra nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Đám người bỗng thấy da đầu tê dại, hơi lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.
Họ đã chủ động dâng con lợn rừng, còn tận tình mang đến, không có lý gì không hài lòng chứ!
Người trẻ tuổi tóc đỏ bên đội trái đảo mắt.
Nhìn cách xuất hiện của vị đại lão này, anh ta đoán cô hẳn là rất thích những thứ tinh xảo đẹp đẽ.
Nhìn lại con lợn rừng kia, béo thì đúng là béo nhưng toàn thân bẩn thỉu đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, mùi còn cực kỳ khó ngửi.
Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng không phù hợp với khí chất của cô và chiếc xe đua bắt mắt kia.
“Là chúng tôi sơ suất, xe của cô không chở được con lợn này.” Anh ta lập tức nói: “Cô đợi một lát, chúng tôi sẽ xử lý sạch sẽ ngay, đội chúng tôi có anh Vương trước đây là người bán thịt lợn, anh ấy giỏi nhất việc này.”
Nói rồi liếc mắt ra hiệu cho anh Vương kia.
Đám người bên đội phải không ngờ đám người bên đội trái lại nịnh nọt đến vậy, vừa dâng con lợn rừng, vừa muốn gánh luôn cả việc g.i.ế.c lợn.
Họ ngẩn người.
Ngay lập tức phản ứng lại——
Nịnh nọt lấy lòng là thật.
Nhưng tính toán cũng rất rõ ràng.
Giết lợn tại chỗ, thể hiện sự tận tình, cuối cùng đại lão vui vẻ, tự nhiên sẽ chia cho bọn họ một ít thịt.
Đám người bên đội phải vốn định rời đi tiếp tục tìm vật tư, thấy vậy, sao còn chịu đi?
“Đội chúng tôi có Tiểu Trương cũng biết.” Người đàn ông trung niên nắm bắt cơ hội: “Cùng làm đi.”
Nói rồi quay sang Tống Lạc: “Nhiều người thì nhanh hơn, cô cũng không phải đợi lâu.”
“!!!”
Con lợn rừng trên mặt đất kêu ủn ỉn dữ dội hơn.
“Đại lão cô có thể hiểu được lời tôi nói không! Tôi thực sự là người chứ không phải lợn đâu a a a, đừng g.i.ế.c tôi a a a.”
Nghe đám người kia định g.i.ế.c lợn tại chỗ, con lợn rừng sợ đến mức mỡ toàn thân rung lên, nước mắt trong mắt cũng trào ra.
Anh ta tên là Lâm Nhất Thán.
Trước mạt thế ở nhà chơi game, cắt ghép video, phát trực tiếp, có một lượng fan nhất định trên một nền tảng nào đó, dựa vào đó để nuôi sống bản thân.