Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng

Chương 30: Chương 30




Edit & beta: MeanChan
Tất Dục Cẩn nhìn hai chữ khen ngợi kia, cuối cùng thì cũng thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không trả lời lại.
Tính cách con người vốn ác liệt như vậy đó, một khi đã được nếm trải sự bao dung không có điểm dừng đầy ngọt ngào thì sẽ không nhịn nổi mà trộm vươn những cái râu tò mò ra, muốn thử xem cái "không có điểm dừng" này rốt cuộc sâu đến mức nào.
Khâu Ninh không nhận được lời hồi đáp liền biết Hành Cẩn vẫn đang giận anh, thở dài một tiếng.
Anh nghĩ cách thoát ra khỏi trận chiến, sau đó đem toàn bộ điểm thuộc tính thay thành trị liệu, đứng ở một nơi không quá xa mà cũng chẳng quá gần, để lại cho Hành Cẩn tất cả kỹ năng phòng ngự và thêm máu của mình.
Lúc Tất Dục Cẩn chém chết Nguyện Quân Hảo Mộng lần thứ ba mới nhận ra có gì đó sai sai.
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo bên cạnh đã chạy ra từ điểm sống lại hai lần mà hắn vẫn nguyên vẹn đứng đây.
Hắn không nhịn được mà liếc nhìn, rốt cuộc phát hiện ra thiếu nữ Quỷ Vu đang đứng cách đó không xa, mà mục tiêu của đối phương vẫn luôn là hắn (mục tiêu để ném phòng ngự và bơm máu lên).
Nhất thời Tất Dục Cẩn dở khóc dở cười.
Người này thật là......
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Cậu đối với ai cũng như vậy cả?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Hả?
Tất Dục Cẩn suy nghĩ trong chốc lát mới tìm được từ thật chính xác.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Đối với ai cũng đều quan tâm săn sóc.
Không biết có phải do Khâu Ninh suy nghĩ nhiều hay không mà anh lại cảm thấy mấy lời này có chút...!ghen tuông kỳ lạ?
Anh hoảng thần, bị chính suy nghĩ của bản thân dọa sợ chết.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Không có.
Như là để chứng minh cho lời anh nói, trong đội ngũ lập tức nhảy ra một tin nhắn mới.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Cậu đổi thuộc tính thành trị liệu rồi mà không thèm bơm cho tôi tí nào, quả thực là có vợ liền quên anh em, cậu nhìn thanh máu yếu đuối của tôi điiii!
Khâu Ninh trừng mắt, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo nói chuyện thật là càng ngày càng quá quắt, anh mở mic định giải thích thì tin nhắn của Hành Cẩn đã nhảy ra trước.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Muốn đoạt trị liệu của tôi?
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Không có!
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Tự mình tìm đi.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Được rồi, thưa chị!
Khâu Ninh: "......"
Ha, càng giải thích càng trông giấu đầu hở đuôi.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy cứ ái muội như vậy không phải là biện pháp tốt, cần phải nói rõ ràng ra chút thì hơn.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Cậu đừng nghe Sủi cảo nói bậy, cái miệng cậu ấy luôn luôn không đáng tin cậy.

Bộ dáng nóng lòng giải thích này của anh lại làm Tất Dục Cẩn khẽ nhíu mày.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Tôi không hề có ý gì khác với cậu, nếu khiến cậu hiểu lầm gì đó thì cho tôi xin lỗi, cậu là người bạn tốt nhất của tôi.
Khâu Ninh đánh xong cái tin nhắn mới cảm cảm thấy thật sự nhẹ nhàng.
Hẳn là mình đã nói rất rõ rồi.
Mà ở một đầu khác, Tất Dục Cẩn sống ngần ấy năm lần đầu tiên bị phát cho thẻ người tốt.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, duỗi tay mở nút cổ áo, hắn mới tan tầm đã vào trò chơi ngay, đến quần áo cũng chưa kịp thay.
Nhưng nhân viên nhỏ cũng đã nhắc nhở hắn rằng gần đây hắn để ý người ta hơi nhiều, có hơi vượt quá giới hạn của hắn rồi.
Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Hắn quả thật là thích nhìn bộ dáng hoảng loạn, nghiêm túc, không hề giữ lại chút gì mà đối tốt với hắn của nhân viên nhỏ, nhưng điều đó cũng chẳng tượng trưng cho bất kỳ điều gì.
Hắn không hề có chút suy nghĩ sai lệch nào.
Thật sự.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Ồ, tôi biết rồi:)
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Dù cậu chỉ đối tốt với một mình tôi, dù bị người người khác hiểu lầm nhưng chúng ta cũng chỉ là bạn tốt thôi.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Làm phiền rồi:)
Khâu Ninh bị cái mặt cười này của hắn làm cho hơi rén, muốn giải thích hai câu nhưng kết quả thắng bại của chiến trường đúng lúc hiện ra, chữ "Thất bại" chiếm hơn nửa cái màn hình, khiến người ta phiền muộn không thôi.
Ra khỏi chiến trường, Khâu Ninh còn chưa kịp đánh xong chữ đã thấy ảnh đại diện của đồng đội xám xịt, Hành Cẩn offline.

Khâu Ninh ngáp đến lần thứ ba, đồng nghiệp bên cạnh rốt cuộc không nén nổi mà đưa một gói cà phê hòa tan từ trong ngăn kéo cho anh: "Tối qua mấy giờ cậu mới ngủ vậy, quầng thâm mắt đen xì luôn rồi kìa."
Khâu Ninh nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Sau khi Hành Cẩn thoát game vào tối qua, Khâu Ninh ngơ ngác hết cả người.
Anh biết đối phương thật sự giận anh, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

Kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của anh bằng không, bên cạnh cũng không có bạn bè làm cố vấn, nghĩ ngợi nửa ngày lại đành đi hỏi Sủi cảo.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Cự tuyệt thiện ý của con gái, khiến người ta giận cậu thì cậu phải làm gì?
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Cậu cự tuyệt nữ thần cái gì cơ?
【 chat riêng 】 Thu Ninh:......!Ngôn Tình Hài
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Không phải là từ chối lời tỏ tình của cô ấy đấy chứ?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Nghĩ gì thế, không phải.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Thế cậu từ chối người ta cái gì.
Tôi từ chối trái tim ái mộ của cô ấy.
Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy được.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Con gái tức giận thì cũng phân thành ba bảy loại tình huống, cơn giận khủng bố nhất mà tôi từng thấy là lúc mà đứa cháu gái ngoại của tôi bẻ gãy son môi của mẹ nó, hiện trường lập tức xảy ra một vụ mẫu từ tử hiếu luôn ấy.
Khâu Ninh không tưởng tượng không ra, anh không có cháu gái ngoại.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Nếu nói rõ với đối phương là hai người không có khả năng thì sao?
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:?
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Khả năng gì vậy, có phải loại khả năng mà tôi đang nghĩ không?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Đúng rồi đấy.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: 【 hoảng sợ 】 Mé, cậu ghét bỏ cả nữ thần cơ à? Chất vậy?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Không phải......
Nhưng hiển nhiên là đối phương không cho vào đầu.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Cậu xứng đáng! Đi tìm chết đi, đồ cặn bã này (tra nam)!
???
Sao anh lại biến thành đồ cặn bã rồi?
Đáng ra không nên hỏi cái tên ngốc này.
Hành Cẩn không online, Khâu Ninh cũng không còn tâm trạng chơi game nữa nên cũng thoát luôn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khâu Ninh cũng không tìm ra cái cớ hay ho nào để bắt chuyện với Hành Cẩn.

Chân trước mới nói rõ hai người không có khả năng, chân sau liền chạy tới hỏi han ân cần, quá cặn bã.
Nhưng Hành Cẩn khó chịu, anh cũng không vui nổi.
Khâu Ninh ngồi trên ghế nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà móc di động ra, khô cằn mà nhắn cho đối phương một câu ngủ ngon.
Như vậy là bạn bè hỏi thăm nhau thôi, không tính là cặn bã.
Cuối cùng đương nhiên là Hành Cẩn không hồi đáp.
Ban đêm Khâu Ninh ngủ không yên, cứ luôn nằm mơ mãi.


Trong giấc mơ Hành Cẩn xóa tài khoản game, sau đó hai người gặp lại ở công ty, Khâu Ninh định nói một lời xin lỗi với cô ấy nhưng người ta chỉ cười hì hì đáp không sao, nói dù sao hai người cũng chẳng hề quen biết, trong trò chơi thì cô ấy yêu thầm anh thế thôi chứ ngoài đời không hề thích anh, cô ấy luôn phân biệt rất rõ.
Khâu Ninh thực chua xót, sự buồn bã ấy theo anh đến tận lúc anh tỉnh dậy cũng không tan đi.
Anh cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ rõ bộ dáng trong mộng của hành Cẩn, tựa như bị sương mù che mắt, chẳng thể nhìn rõ cái gì.
Trong chớp mắt ấy, anh đột nhiên rất muốn biết Hành Cẩn trông như thé nào, nhưng Hành Cẩn chưa bao giờ đăng cái gì lên vòng bạn bè, đừng nói là ảnh chụp, kể cả một dòng chữ cũng không có.
Khâu Ninh nhìn lịch sử trò chuyện WeChat của hai người một lần, cuộc trò chuyện rất bình đạm giản đơn nhưng anh lại xem ngon lành, chờ lúc đọc xong thì cũng đã tới thời gian rời giường rồi.
Anh nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhắm mắt lại.
Khâu Ninh pha xong cà phê, cầm đến chỗ ngồi rồi uống một ngụm.
Có một vài suy nghĩ mà sau khi đã mọc rễ nảy mầm thì sẽ không khống chế được mà điên cuồng lớn lên.
Anh nhìn di động, khung trò chuyện với Hành Cẩn vẫn đang dừng lại ở cái tin nhắn chào buổi sáng mặt dày của anh, vai kề vai với tin nhắn chúc ngủ ngon từ tối qua.

Thật là một đôi anh em tốt chung cảnh ngộ.
Khâu Ninh hoàn hồn, tự giễu mà kéo kéo khóe miệng.
Người ta đáp lại mày mới lạ đó.
Sau khi họp bộ phận vào buổi chiều, nhiệm vụ mới đã xuất hiện.

Từ vụ Khâu Ninh nổi tiếng chỉ sau một trận chiến với chiếc loa, bên trên rất là cẩn thận khi giao nhiệm vụ cho anh, sợ anh lại làm ra cái trò kinh thiên động địa gì nữa.
Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, là khảo sát sản phẩm, Khâu Ninh đã quá quen với những nhiệm vụ như thế này rồi, huống hồ phương án lần này là do anh và các tổ viên cùng nhau làm, đưa ba phương án ABC cho bên trên lựa chọn.

Anh cực kỳ tự tin mà giao phương án lên trên, vốn tưởng rằng chắc chắn không có vấn đề gì, không ngờ lại bị điểm danh.
Lúc Lê Ngôn gọi tên anh, khóe miệng nhếch lên cười như không cười: "Phương án này của cậu...!Tất tổng bảo cậu đến văn phòng của sếp một chuyến."
Khâu Ninh ngơ ngác: "Xin hỏi, phương án có vấn đề gì sao?"
Lê Ngôn gập phương án của anh lại: "Sao tôi biết được, phải hỏi Tất tổng ý."
Khâu Ninh nghi hoặc: "Gọi tôi ư?"
"Không sai."
Tuy rằng rất khó hiểu nhưng khi kết thúc hội nghị, Khâu Ninh vẫn đi lên tầng 34.
Áo cơm cha mẹ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Dù đối phương có là Chu Bái Bì chuyên lột da đứng trước mặt anh, anh cũng chỉ có thể hé miệng ra mà cười thôi.
Sau khi bí thư ở cửa thông báo, Khâu Ninh đi vào phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc lần thứ hai.
Tất Dục Cẩn đang gọi điện thoại, thấy anh tiến vào thì chỉ chỉ sô pha dùng để đãi khách, Khâu Ninh hiểu ý, nhẹ nhàng bước qua rồi ngồi xuống.
Ánh mắt anh không khống chế được mà nhìn về người ngồi sau bàn làm việc.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên anh chính mắt nhìn thấy bộ dáng Tất Dục Cẩn khi làm việc.

Hắn bây giờ đã không còn bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái khi ngủ lại nhà anh nữa mà lại đeo một chiếc mặt nạ khách khí và dối trá, lúc cười thì khóe mắt hơi cong lên nhưng lại không hề đạt tới đáy mắt.

Nhưng mà đẹp trai lắm á.
Đây chính là mị lực của một người đàn ông thành công sao?
Tất Dục Cẩn nói chuyện xong với người ta, cúp điện thoại rồi lại nhìn qua sô pha, bắt gặp bộ dáng ngơ ngác dại ra của người đang ngồi đó.
Hắn buồn cười, khóe miệng mới hơi nâng nhẹ lên đã bị hắn đè xuống.
Nhân viên nhỏ quá biết cách chọc giận người khác, nói rõ là chẳng có ý gì với mình xong lại chào sáng sớm rồi chúc ngủ ngon, rất là không có lương tâm.
Không thể đối xử tốt với cậu chàng này.
"Hoàn hồn."
Khâu Ninh lay động ánh mắt, tâm hồn đang suy nghĩ ở tận chân trời bị kéo về, cuối cùng thì anh cũng nhận ra là mình đang đi làm, "Ba" một phát mà đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
"Tất tổng." Anh gọi một tiếng, đi tới cách bàn làm việc khoảng hai mét thì dừng lại: "Xin hỏi là phương án có vấn đề gì sao?"
Tất Dục Cẩn nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai người, thu ánh mắt lại: "Không có vấn đề."
"Vậy anh kêu tôi tới làm gì?"
"Làm phương án không tệ đâu."
"......" Khâu Ninh: "Sao?"
Cho nên, tôi hoảng sợ quay cuồng mà ngồi trong phòng lâu như thế, chỉ là để chờ một câu khen ngợi có cũng được không có cũng chẳng sao của anh à?
Ngài có bệnh đúng không?
Tất Dục Cẩn hù dọa người ta sợ chết đứng xong lại cho người ta một viên đường ngọt ngào, cảm thấy rất là hài lòng khi được nhìn bộ dáng đối phương giận mà không dám nói như ý nguyện, bảo: "Lần khảo sát này bắt đầu ở tỉnh A trước, trong tổ cậu ai là người sẽ đi?"
Lần khảo sát này còn có mục đích thăm dò thị trường, công ty cần phải phái giám đốc hoặc cấp từ viên chức trở lên đi, Khâu Ninh nói: "Là tôi mang đội."
"Vừa rồi Vạn tổng bên Nguyên Tố gọi điện thoại cho tôi, hắn cũng muốn tham dự lần đầu tư này."
Đột nhiên, một dự cảm không tốt dâng trào trong lòng Khâu Ninh: "Cho nên?"
"Vì để bảo đảm người hợp tác được hài lòng," Tất Dục Cẩn và anh bốn mắt nhìn nhau: "Cuộc khảo sát ở tỉnh A lần này, cả tôi và các cậu cùng đi một chuyến."
Khâu Ninh: "......"
"Không muốn?"
Khâu Ninh cười tươi: "Sao lại thế được, đến lúc đó Tất tổng lại phải vất vả rồi."
"Không vất vả, dù sao cậu cũng là..."
Tim Khâu Ninh nảy mạnh một cái.
Tất Dục Cẩn nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nhân viên tốt nhất của tôi."
???
Lời khen ngợi quá nặng nề làm Khâu Ninh bỏ qua sự khác thường trong lời nói của đối phương, đầu óc chỉ còn một ý tưởng ——
Nhầm rồi, quá khen.
- ---------Hết chương 30----------
P/s: ối dồi ôi lâu quá rồi tôi xin lỗi rất nhiều, tôi sắp hết bận rồi thật.