Thẩm Trì nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát màn hình mới nhớ ra đó là vị bạn gái ảo cậu mới thuê vào ban ngày.
Hiện tại Thẩm Trì hoàn toàn không có ý định muốn nói chuyện. Nếu cậu có máy tính chắc chắn sẽ mở ra rồi đăng nhập vào trò chơi nhưng trong phòng cái gì cũng không có.
Thẩm Trì tắt di động.
Thiếu niên hờ hững mà nhắm mắt lại giống như nghĩ đến cái gì đột nhiên mở mắt ra chật vật từ trên giường ngồi dậy.
Tiêu mất 500 tệ, không thể lãng phí.
Thẩm Trì thử nhắn một câu.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Xin chào
Một lúc sau, cậu nhận được hồi âm.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Xin chào
Yên lặng một lúc lâu.
Thẩm Trì chưa bao giờ tiếp xúc với một vị bạn gái ảo cũng có thể tinh tường nhận ra người đối diện năng lực nghiệp vụ không cao, hoàn toàn khác với vị bạn gái kim bài mà nhân viên phục vụ khách hàng giới thiệu.
Cậu nhướng mày.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 hiện tại kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?
Thẩm Trì gõ xong văn tự đang định ấn nút gửi lại nhớ ra người đối diện là một cô gái. Cậu yên lặng xóa bỏ, một lần nữa nhắn lại.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Đây là lần đầu tiên cậu làm cái này sao?
*
Kho sách của đại học Princeton lấy thư viện Flint làm chủ, nơi đó có hơn 6 triệu cuốn sách. Trong đó Forrestal không mở cửa cho người ngoài và cần điền vào đơn đăng ký trước một đến hai ngày làm việc.
Thanh niên đứng trước cửa thư viện, nhận lấy cuốn 《 Thông diễn học 》từ tay nhân viên công tác, lễ phép nói lời cảm ơn.
* Thông diễn học: đại khái là lý thuyết và phương pháp giải thích, đặc biệt là giải thích các bản văn Thánh kinh, Ngụ ngôn, và văn bản triết học.
Khi hắn định rời khỏi đã bị người gọi lại: "Yan, ngày mai không có tiết học cậu có đi eating club* không?"
*** Tác giả ghi vậy, tui cũng không hiểu lắm nên để nguyên.
Gốc: "yan,明天没课,去eating club吗?"
"Không."
"Người Trung Quốc đều chăm chỉ như vậy sao?" Tầm mắt của nam sinh áo trắng dừng ở quyển sách trên tay hắn, lại hỏi một lần: "Còn có nữ sinh học viện kiến trúc đến đây, bảo đảm sẽ không uống rượu?"
"Đi chơi vui vẻ."
Thanh niên cười một cách ôn hòa, mắt phượng của hắn híp lại, chỉ là ý cười không chạm đáy mắt trông có vẻ rất xa cách, bộ dáng không dễ gần.
"Được rồi."
Người nọ mang giọng điệu buồn bã rời đi.
Nghiêm Tuyết Tiêu cầm sách về ký túc, trên màn hình di động xuất hiện một dòng thông báo.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】Đây là lần đầu tiên cậu làm cái này sao?
Hẹn hò?
Hắn nhìn dòng tin nhắn được gửi tới mà rũ mắt.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 đây là lần đầu tiên.
*
Thẩm Trì nhận được câu trả lời liền nghĩ thầm quả nhiên đây là lần đầu tiên người kia làm bạn gái ảo. Nếu là bình thường, cậu nhất định sẽ không chút do dự yêu cầu bộ phận chăm sóc khách hàng hoàn tiền ngay lập tức.
Nhưng trong bóng tối thiếu niên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang sáng lên muốn nói gì đó, mái tóc đỏ rủ xuống che khuất mi mắt.
Thẩm Trì chậm rãi đánh chữ.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 tôi cũng là lần đầu tiên
Lần đầu tiên thuê một người bạn gái trên mạng.
Mặc dù không nhận được câu trả lời, Thẩm Trì cũng lười so đo khả năng nghiệp vụ của đối phương không thuần thục. Cậu tiếp tục gõ chữ giống như đang nói chuyện với chính mình.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 tôi không biết vì sao bản thân không ngủ được, khi nằm ở trên giường rất tỉnh tảo cho dù cố ghi nhớ mấy từ tiếng anh cũng vô dụng.
Lúc này, Nghiêm Tuyết Tiêu đi vào ký túc xá. Thanh niên ngồi ở bàn học đeo lên một cái kính hơi mỏng có gọng mạ vàng, màu da trắng bệch càng làm khí chất của hắn thêm vài phần thanh lãnh.
Hắn thoáng nhìn qua màn hình rồi trả lời một câu ngắn gọn sau đó mở cuốn《 Thông diễn học 》.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 bỏ di động xuống, uống ly sữa bò.
Đây là lời cự tuyệt lịch sự từ người trưởng thành, nhưng Thẩm Trì 17 tuổi hiển nhiên không cảm nhận được.
Không có sữa bò, thiếu niên mở ba lô ra vặn nắp bình uống một ngụm nước lạnh, ngoan ngoãn ôm chân ngủ trên chiếc giường cứng.
*
Một ngày ở Biên thành bắt đầu từ tiếng còi xe cảnh sát, tiếng loa vang vọng cả chân trời đủ để đánh thức bất cứ ai vẫn còn say giấc.
"Nghiêm khắc truy quét tội phạm khiêu dâm cờ bạc và ma túy, thúc đẩy thành lập một thành phố an toàn..."
Bởi vì ngủ không ngon, sau khi Thẩm Trì tỉnh lại vẫn còn mơ màng buồn ngủ, cả đầu tóc đỏ bù xù vểnh lên phía trước.
Thẩm Trì đóng cửa sổ với vẻ mặt lạnh lùng sau đó mới yên lặng ngồi vào bàn ăn sáng, cậu đã quên hôm qua ngủ lúc mấy giờ giống như bất tri bất giác liền say giấc.
Thẩm Trì mở di động ra, đăng nhập vào tài khoản phát sóng trực tiếp. Thẩm Trì không thấy bất kỳ thông báo nào, có vẻ việc xét duyệt vẫn chưa được thông qua nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đúng lúc này, ba Quý ngồi bên cạnh mở miệng: "Tiểu Trì, hồ sơ nhập học của con đã chuyển tới trường Tam Trung."
Ba Quý giống như không biết nên đối đãi với đứa con này như thế nào, ngữ khí so với ngày hôm qua càng thêm cẩn thận: "Hôm nay là ngày đầu tiên sau khai giảng, con có đi học không?"
Thẩm Trì tắt di động: "Không đi."
Trong mắt ba Quý hiện lên sự thất vọng: "Ba biết trong lòng còn chưa thể tiếp nhận nhưng năm thứ ba là năm cuối cùng, thi không đậu đại học tốt con có nghĩ tới tương lai của chính mình không?"
"Được rồi." Mẹ Quý hoà giải kéo ba Quý sang một bên, "Cho nó một khoảng thời gian để thích ứng đi."
Không khí trong phòng dần dần nặng nề, Thẩm Trì bỏ cái bánh chẻo áp chảo đã ăn một nửa xuống, cậu mở cửa rời đi.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Trì đều học ở trường quốc tế phương thức dạy học hoàn toàn khác so với những trường học bình thường, căn bản không chuẩn bị cho việc thi đại học trong nước.
Bằng năng lực học tập của cậu hi vọng trong một năm có thể thi đậu một trường đại học tốt là không có khả năng.
Thẩm Trì vô cùng bình tĩnh.
Cậu đi đến tiệm net đối diện, khi đi ngang qua một cửa hàng đồ điện secondhand cậu nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc. Đột nhiên thân thể Thẩm Trì cứng đờ, cậu dừng chân chậm rãi quay đầu lại.
Một người phụ nữ ưu nhã đẹp đẽ xuất hiện trên màn hình TV, bà bình tĩnh đối diện với phóng viên: "Tôi vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp giáo dục, cho nên tôi mới tổ chức buổi lễ từ thiện này hy vọng mọi người có thể chú ý đến vấn đề giáo dục ở những khu vực nghèo khó."
"Vậy ngài có điều gì tâm đắc với hài tử của mình hay không?" Phóng viên hỏi.
Giọng nói của nữ nhân vô cùng ôn nhu: "Có khả năng gen ưu tú vẫn luôn di truyền, tôi không cần nhọc lòng chút nào. Thành tích của Tiểu Thư ở lớp học vẫn luôn là số một, nó dự định sẽ thi vào Yến đại sau khi tốt nghiệp cũng tiếp tục đào tạo chuyên sâu."
"Rốt cuộc đối với xã hội hiện tại mà nói bằng cấp rất quan trọng, trình độ không giống nhau mối quan hệ cũng không giống nhau."
"Tôi nhớ rõ ngài còn một đứa con nhận nhầm."
Giống như không nghĩ tới phỏng viên sẽ hỏi vấn đề này, nàng nhẹ nhàng nhăn mày: "Trước khi đứa bé kia rời đi tôi cũng đưa cho nó 60 vạn làm quỹ giáo dục."
"Không có nhiều người có thể thiện tâm như ngài Thẩm." Phóng viên nói ra những lời từ tận đáy lòng
Bà Thẩm khôi phục ưu nhã nhẹ nhàng mỉm cười: "Tin rằng mỗi một đứa trẻ đều có tương lai tốt đẹp."
Nghe được câu cuối cùng, lông mi của thiếu niên run rẩy đè nén đôi mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo. Một lúc lâu sau, cậu mới tiếp tục đi đến quán net đối diện.
Nhân viên trực ở quầy lễ tân vẫn là cô gái lần trước, nàng thấy bộ dáng của thiếu niên không biết vì cái gì nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn dùng máy sao?"
"Không có tiền."
Chắc là do thiếu niên lớn lên rất đẹp, lễ tân không đành lòng. Dù sao Biên Thành rất nhỏ mọi người đều nhận biết nhau, khi nàng đang định nói ghi nợ cũng được thì thấy thiếu niên lấy ra từ ba lô một cái hộp nhỏ "Cái này có thể chứ?"
Thiếu niên rũ mắt.
Thẩm Trì mở ra cái hộp nhỏ trước quầy lễ tân - là một chiếc vòng cổ bạch kim được mài giũa thủ công, mặt dây có khắc một câu xiêu vẹo phiên dịch lại nghĩa là:
—— Bạn là lễ vật trời cao ban cho.
Hẳn là cha mẹ cậu đưa, rất thích cậu mới có thể đưa... Lễ tân vội chối từ: "Quá quý trọng."
Nhưng nàng còn chưa đem hộp trả lại, lão bản liền cười tủm tỉm mà tiếp nhận vòng cổ, nói với thiếu niên: "Về sau cháu có thể tùy tiện lại đây chơi, không cần chào hỏi."
Tầm mắt Thẩm Trì dừng lại ở vòng cổ một chút, xoay người đi tới khu C. Thân hình thẳng tắp đơn bạc của thiếu niên gắt gao căng chặt giống như một sợi dây lúc nào cũng có thể đứt.
Lễ tân nhìn bóng dáng của thiếu niên mà lo lắng cực kỳ.
*
Thẩm Trì ngồi xuống vị trí trước đó, cậu mở máy tính ra đăng vào tài khoản phòng phát sóng trực tiếp. Có thêm một cái thông báo từ nền tảng.
Thẩm Trì nắm chặt con chuột nhấp mở, chỉ có một câu.
—— thực xin lỗi, phòng phát sóng trực tiếp của ngài không thông qua xét duyệt.
Thẩm Trì mím môi, lên mạng tìm tòi đáp án. Vì bảo đảm chất lượng của nền tàng, Kitten Live xét duyệt các streamer rất nghiêm túc, nguyên nhân dẫn đến không thông qua xét duyệt có rất nhiều, nội dung nặng nề, thiếu sự đặc sắc, kỹ thuật không quá tốt...
Tóm lại, đều có thể quy về một câu, yêu cầu cơ bản nhất cũng không qua được có nghĩa là không thích hợp làm streamer.
Ánh sáng trong mắt thiếu niên chậm rãi dập tắt.
Cậu gục đầu xuống, đột nhiên rất muốn tìm người khác nói chuyện.
Thẩm Trì mở WeChat nhìn xem các thông tin liên lạc.
Người thứ nhất bị cậu nói đến trở mặt.
Người thứ hai tìm cậu hẹn đánh nhau bị cậu đánh vào bệnh viện.
Người thứ ba đã mất liên lạc từ lâu.
......
Thẩm Trì nghĩ nhân duyên của mình thật sự rất kém cỏi vậy mà không thể tìm được dù chỉ là một người để nói chuyện. Tay cậu tiếp tục lướt xuống cuối cùng nhấn vào một cái, cậu nhắn cho người kia một cái.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Có khả năng tôi không thích hợp làm streamer trong trò chơi.
Thời điểm Nghiêm Tuyết Tiêu nhận được tin nhắn, hắn đang làm việc trong một quán cà phê ngoài khuôn viên trường.
Hắn không có hứng thú an ủi người khác, đối phương là học sinh hệ vật lý ở Yến đại. Hiển nhiên trò chơi là một trò tiêu khiển không bắt buộc, hắn thản nhiên trả lời:
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Cậu thích sao?
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 thích
Tốc độ trả lời nhanh đến mức Nghiêm Tuyết Tiêu phải dừng lại công việc trong tay, hắn nâng đôi mắt phượng hẹp dài nghiêm túc mà trả lời một câu.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 thích thì kiên trì
Thanh niên chuyên tâm chà lau ly cà phê, bên cạnh là một cuốn sách triết học đầy những dòng ghi chú.
Mà bên kia đại dương thiếu niên nhìn tin nhắn trên màn hình, gửi lại một lần nữa.
*
Mỗi ngày nhân viên xét duyệt 03 đều phải thông qua rất nhiều video, phần lớn đều là tự giải trí. Đột nhiên hắn thấy một video, con chuột đang kéo xuống bất giác dừng lại.
Đó không phải là một video thú vị mà vì hắn đã từng nhìn thấy video này.
Hẳn là cấu hình tối thiểu trong trò chơi, đồ họa rất thấp không hề dấy lên dục vọng muốn mở ra, nửa giờ trước hắn trực tiếp lựa chọn không thông qua.
Nghĩ rằng dù gì cũng có duyên, hắn nhấp mở video.
Vừa mới bắt đầu thao tác của người chơi cũng không tốt, còn bị người ta bắn mất nửa thanh máu, hắn nhẫn nại tiếp tục xem thẳng đến khi nhân vật trong video bắt đầu cử động.
AKM là một khẩu súng không dành cho người mới chơi, số 03 không nhớ rõ khi cầm cây súng này chính mình đã chết bao nhiêu lần, nhưng trong video hắn không cảm thấy bất kỳ sự phản chấn nào từ nhân vật, động tác xạ kích rất mượt có thể nói là nước chảy mây trôi.
Nhắc đến thiếu sót vẫn phải có, nếu phản ứng nhanh lên một chút sẽ giết được càng nhiều người nhưng trình độ này đã đủ kinh diễm.
Số 03 chân thành ấn nút thông qua xét duyệt.
Mà Thẩm Trì lại một lần nữa mở phần mềm phát sóng trực tiếp, nhìn thấy thông báo mới nhất chỉ có một câu.
—— chúc mừng phòng phát sóng trực tiếp của ngài thông qua xét duyệt.
Bàn tay nắm chuột của thiếu niên còn run rẩy, đôi môi mím chặt từ từ cong lên. Khi cười rộ cậu có vẻ ngây thơ hơn bình thường.
Thẩm Trì hít sâu một hơi nhấp vào avatar của Nghiêm Tuyết Tiêu, ra vẻ bình tĩnh mà nhắn một câu.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Cảm ơn sự cổ vũ của cậu, tôi đã thành công trở thành streamer tuy rằng còn chưa có hợp đồng, nhưng rất nhanh có thể ký hiệp ước.
Nghiêm Tuyết Tiêu chà lau xong ly cà phê, lẳng lặng mà ngồi trên quầy đọc sách. Lực chú ý của hắn hoàn toàn rơi vào tài liệu trên tay, chỉ bình tĩnh chúc mừng một câu, phảng phất đối với tất cả mọi người đều như vậy.
Cho đến khi nhận được tin nhắn
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Cậu... nguyện ý trở thành khán giả đầu tiên của tôi không?
Nghiêm Tuyết Tiêu ngẩn ra, còn chưa kịp hồi đáp đối phương đã nhắn thêm một câu
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Coi như tôi chưa nói.