Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ nhíu mày, đặt cuốn "Phân tích hiện tượng học" chưa đọc xong xuống.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Cậu là vì người yêu ảo nên mới thêm tôi?
Thẩm Trì: Nhân viên hỗ trợ khách hàng gửi tui ID WeChat của cậu. Tui đăng kí gói tháng, một tháng hết năm trăm, ban đầu còn thấy khá đắt nhưng giờ thì không sao nữa rồi.
Thanh niên trầm tư nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh vốn tưởng rằng nhóc sói con kia tự mò đến trước cửa nhà mình, hoá ra cậu nguyện thân thiết với anh đến thế chỉ vì thêm nhầm người mà thôi.
Ánh mắt anh dừng tại con số năm trăm nọ một chốc, đoạn nhắn hỏi.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Tôi chỉ đáng có năm trăm thôi à?
Thẩm Trì không suy nghĩ nhiều, trả lời ngay.
Thẩm Trì: Tui thấy trên vòng bạn bè của nhân viên hỗ trợ khách hàng còn có gói tháng sáu trăm nữa cơ, mà đắt quá nên tui tiếc tiền không mua, nhưng cậu còn đáng giá hơn số tiền tui bỏ ra.
Thấy bên kia không đáp, thiếu niên không nhịn được hỏi một câu.
Thẩm Trì: Tài khoản của nhân viên bị khoá rồi, tháng này tui phải chuyển tiền cho ai, chẳng lẽ sau này không cho thuê người yêu ảo nữa sao? Tui muốn được nói chuyện tiếp với cậu.
Đối phương rốt cuộc cũng hồi âm.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Chuyển cho tôi.
Nhìn số tiền gửi đến, Thẩm Trì sững người.
Thẩm Trì: Không phải có năm trăm thôi sao?
Người nọ bình tĩnh đáp.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Lên giá rồi.
Nhìn tin nhắn mình nhận được, Thẩm Trì chẳng thể làm gì khác ngoài cắn răng trả sáu trăm tệ cho gói tháng cao nhất của cửa tiệm. Chuyển xong, cậu lại nhận được một tin nhắn khác từ đối phương.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Sau này đừng thuê người yêu ảo nữa.
Cậu toan hỏi không phải bản thân đang thuê người yêu ảo đấy sao, đã vậy còn là loại đắt nhất trong cửa hàng nữa, chợt màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Trừ tôi ra.
Thiếu niên nhìn câu nói sau cùng ấy, bàn tay đang cầm điện thoại chẳng hiểu sao lại nóng bừng lên. Cậu đáp "Ừ" rồi nhanh chóng tắt điện thoại.
♪
Thân làm giáo viên chủ nhiệm ở trường Phổ thông số 3, sáng sớm ngày thứ Sáu, thầy Vương xách chiếc túi da bò cũ, chịu cảnh phong trần và mệt mỏi mà ngồi trên xe buýt đến Uỷ ban Giáo dục trên tỉnh để họp.
Lãnh đạo dài giọng phát biểu trên sân khấu: "Tỉnh ta phát triển cải cách toàn diện, lấy việc quản lí giáo dục làm nòng cốt. Chất lượng các loại hình giáo dục đang không ngừng được nâng cao, kì thi tuyển sinh đại học năm nay lại một lần nữa đạt được thành tích tốt, trên mạng nhấn mạnh rằng..."
Thầy Vương cầm bút ghi ghép, một giáo viên bên trường số 1 trọng điểm của tỉnh thấy thế bèn cười nhạo: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần nào đến họp anh cũng ghi chép rất cẩn thận, trường số 3 định sản xuất ra học sinh đỗ trường top đầu à?"
"Năm nay chắc chắn sẽ có." Thầy Vương không thèm để tâm.
Một thầy giáo khác ngồi cạnh nghe vậy bèn lắc đầu. Cái chốn như Biên Thành ấy à, chất lượng học sinh kém đến lạ, giáo viên nào có chút tham vọng thì sẽ chẳng đời nào đến đó.
Rõ ràng là một ngôi trường có tuổi đời trăm năm, thời gian thành lập cũng không ngắn hơn trường số 1 là bao, song ngạc nhiên thay lại chẳng có nổi học sinh vào được trường giỏi.
Họp xong, thầy Vương từ Uỷ ban tỉnh về trường. Tờ xếp hạng thành tích thi tháng được đặt trên bàn, liếc thấy cái tên đứng nhất từ dưới lên, ông ra ngoài văn phòng rồi gọi Thẩm Trì đang toan bước khỏi phòng học lại: "Em đi với thầy một chút."
Thẩm Trì đeo cặp sách trên lưng, đi theo phía sau thầy Vương.
"Đây là điểm thi tháng của em, em tự xem cho kĩ đi." Thầy Vương đẩy tờ xếp hạng thành tích kia đến trước mặt Thẩm Trì, muốn thiếu niên xem xét lại bản thân đôi chút.
Ấy vậy, Thẩm Trì chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thôi: "Em đang vội."
"Điểm tổng là bảy trăm, thế mà các môn của em cộng lại còn chưa tới hai trăm điểm. Vấn đề ở đây không phải là em có thể làm được hay không mà nó nằm ở thái độ học tập của em." Thầy Vương dẫn dắt từng bước, "Đúng là học đại học không phải con đường duy nhất, nhưng vào đại học sẽ cho em quyền được lựa chọn cuộc đời mà mình muốn. Chẳng lẽ em định ở lại Biên Thành cả đời này hay sao?"
Thầy Vương nhìn dáng lưng gầy guộc của thiếu niên đắm mình dưới ánh nắng và đổ bóng xuống làn đường, tựa như hoà vào làm một với mặt đất ảm đạm kia.
Thẩm Trì về lại khu nhà. Xa xa, cậu trông thấy có mấy người đang đánh nhau. Cậu chẳng buồn nhấc mí mắt, đeo tai nghe lên và tiếp tục bước tới phía trước.
Đến Biên Thành được một tháng, cậu thấy cảnh đánh nhau mãi đã thành quen. Chỉ cần không đánh đến độ nhập viện thì chẳng phải chuyện gì to tát, cảnh sát cũng không rảnh quan tâm.
Nói cho chính xác là hai học sinh bên trường nghề đang đấm đá một nam sinh khác. Tên cầm đầu đạp thẳng vào mặt cậu học sinh nọ: "Chỉ có ba trăm? Mày nghĩ anh em bọn tao dễ lừa à?"
Tên kia thành thạo lôi từ bên trong túi áo nam sinh ra một xấp tiền: "Rõ ràng nó có tận tám trăm."
"Đó là tiền chữa bệnh của mẹ tôi." Nam sinh đang nằm trên đất kia chật vật đứng dậy, nhưng vì vóc người gầy đét nên lại một lần nữa bị đạp xuống đất, khiến bộ đồng phục học sinh nhăn nheo thấm đầy máu.
Nghe được lời ấy, bước chân Thẩm Trì khựng lại. Cậu lấy tai nghe xuống, lạnh lùng bảo với hai tên học trường nghề kia: "Chắn đường."
Một tên trong số đó quay lại, rõ ràng đã quen với việc hô mưa gọi gió ở trường: "Chặn chặn cái mẹ mày—"
Gã còn chưa kịp nói hết câu thì cổ áo đã bị nhấc lên, rồi cả người bị quăng mạnh xuống đất. Lồng ngực đau đớn không thôi, khiến cho gã chẳng tài nào cử động được.
Gã vừa định xin tha thì chợt thấy đối phương dường như bị mất sức, bèn nhân cơ hội đứng bật dậy từ trên mặt đất, bóp chặt cổ họng mỏng manh nơi thiếu niên. Bọn gã chiếm ưu thế về số lượng nên cục diện lập tức bị đảo ngược.
Tuy thế, thiếu niên vốn chẳng hề quan tâm đến cái cổ đang bị túm lấy kia. Ngược lại, cậu dùng đầu gối đập mạnh cho gã kia ngã nhào xuống đất một lần nữa, rồi dùng cùi chỏ mà tàn nhẫn nện thẳng vào cằm của đứa bạn gã.
Cậu đánh cứ như thể không muốn sống nữa.
Gã nọ chùn chân đứng dậy, liếc mắt nhìn đồng bọn một cái rồi vội vàng ném tiền xuống đất, chạy ra khỏi con ngõ.
Thẩm Trì nhấc cặp lên, không buồn liếc cậu nam sinh nằm trên đất kia lấy một cái. Ngay khi cậu đang định rời đi thì chợt nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau: "Cảm ơn cậu, Thẩm Trì."
"Sao cậu biết tên tôi?" Cậu nhìn về phía nam sinh nọ.
Nam sinh mặc đồng phục trường số 3 ấy tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ ấp úng nói: "Tớ học cùng lớp với cậu."
Thấy trong mắt Thẩm Trì hiện lên vẻ hoang mang, cậu bèn bổ sung thêm một câu: "Tớ ngồi hàng đầu tiên, hôm nay còn đi thu bài của cậu nữa nhưng cậu không nộp."
"Không có ấn tượng." Thẩm Trì đeo lại tai nghe, lạnh lùng rời đi.
Còn hai tên trường nghề kia cắm mặt chạy tới tận đầu ngõ mới chịu dừng lại, đoạn quay sang nói chuyện với nhau.
"Nhìn mặt thằng tóc đỏ kia lạ lắm, nó mặc đồng phục trường số 3 nhưng tao không biết nó có phải học sinh mới chuyển đến hay không."
"Để nay tao đi hỏi thăm chút, rồi mai tan học nhờ người đến chặn cửa trường số 3, tao không tin bọn mình không chặn được nó."
Hai tên đang trò chuyện thì bỗng đụng phải Yến Thâm, vết sẹo nổi bật trên mặt càng khiến hắn trông hung ác tợn. Giọng điệu của hắn không tốt lành là mấy: "Bọn mày thử tìm cậu ấy gây sự xem?"
Yến Thâm vốn mang đầy tiếng xấu, hai tên kia thấy thế bèn im bặt, đầu lắc như trống bỏi, vội vàng phủ nhận: "Không dám không dám."
Sau khi nhìn hai tên học sinh trường nghề nọ rời đi, Yến Kiến Quốc mặt mũi bầm dập đang đi theo sau Yến Thâm mới thận trọng chạy tới chỗ hắn: "Ba ra cửa hàng đồ cũ trộm máy tính về, còn bị ông chủ đánh cho một trận đây này."
Thấy Yến Thâm không để ý tới mình, ông ta bèn hỏi: "Tên nhóc tóc đỏ kia đắc tội không ít người đâu, nhưng sao con lại quan tâm nó thế? Nó là bạn con đúng không?"
"Đã bảo ông là không phải rồi mà." Yến Thâm tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
"Vậy thì tại sao?" Lòng nghi ngờ của Yến Kiến Quốc càng nặng hơn, ông ta chưa bao giờ thấy con trai mình bảo vệ ai đến thế.
Yến Thâm tức giận lườm ông ta: "Trong lớp mãi mới có người chuyển đến, đã thế còn đứng bét lớp. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện phải chuyển đi thì chẳng phải tôi lại thành người đứng cuối à?"
Nghe Yến Thâm nói vậy, Yến Kiến Quốc bèn vội vàng gật đầu: "Nhất định phải bảo vệ người ta cho thật tốt."
♪
Thẩm Trì tới trước cửa, mặt không cảm xúc xé tờ quảng cáo nhỏ dán trên đó xuống. Cậu cầm chìa khoá mở cửa ra, vò tờ quảng cáo kia thành một cục rồi ném vào thùng rác, ngồi xuống bàn và bật phát sóng trực tiếp.
[Hôm nay cậu đừng chơi game kinh dị nữa]
[Cậu còn chơi là tim tui không chịu nổi đâu]
[Với cái bản lĩnh kéo dài thời gian kia ấy à, may mà hôm qua dùng bạo lực vượt ải đó, streamer không bị doạ còn tên đẹp trai tui đây lại dính chưởng nè]
[Tui xin cậu chơi PUBG đi]
Thẩm Trì xoa xoa cổ tay tái xanh. Cậu không vào PUBG ngay, thay vào đó lại mở trang sự kiện thi đấu giữa các streamer lên cho khán giả trong phòng livestream xem, còn bản thân mình thì rời khỏi chỗ đi bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, cậu mới ngồi lại xuống trước máy tính. Trận đấu đầu tiên đã diễn ra được một nửa, Hứa Thành đại diện cho Kitten Live dự thi, điểm số hiện đang xếp thứ nhất.
[Hứa Thành cũng có chút bản lĩnh đấy]
[Năm ngoái hình như Kitten Live chỉ đứng thứ bảy thôi, nhưng năm nay tui cảm giác có thể lọt vào top 3]
[Khó mà nói trước được, dù sao thì Kitten Live cũng không phải nền tảng lớn, mấy bên khác còn có tuyển thủ chuyên nghiệp đã nghỉ hưu tham gia thi nữa kìa, lấy được hạng năm đã là tốt lắm rồi]
[Không biết Late thấy sao]
Toàn cảnh cuộc thi đều được phát sóng trực tiếp, bình luận viên luôn luôn chú ý đến diễn biến của trận đấu: "Đội Kitten đã hạ gục thành công hai đội khác và tiến vào vòng an toàn, chiếm được vị trí thuận lợi trên đỉnh núi. Bản đồ đảo sắp rút nước và thu hẹp vòng bo, tiếp theo có lẽ sẽ là màn định mệnh, bọn họ có thể tận dụng lợi thế địa hình."
[Ổn định ghê]
[Trận này Hứa Thành đánh quá điêu luyện]
[Chắc là luyện được nhờ đấu rank nhỉ, vào được top 20 server châu Á không phải chuyện dễ dàng đâu, chẳng trách nền tảng lại chủ yếu nâng cậu ấy]
Riêng Thẩm Trì nhìn màn hình, vặn bình ra uống một ngụm nước, đoạn thản nhiên nói: "Sắp thua rồi."
Tuy rằng đội Kitten thành công quét sạch địch trên đường nhưng lại không chú ý đến việc thu nhặt thông tin. Phía sau bọn họ, một đội khác lặng lẽ tiến vào vòng tròn.
Lư Tu Bình mới thi xong, gã ta vừa vào phòng livestream đã nghe được câu nói ấy. Gã phải thừa nhận rằng kĩ năng của Late rất tốt, song vẫn không nhịn được bình luận một câu.
[Từ cách toàn đội phối hợp đến cả lúc vào vòng đều không phạm sai lầm nào, sao có khả năng thua được? Chơi rank được hạng mười bảy server châu Á rồi hẵng phát biểu nhé]
Thiếu niên nói không chút dao động: "Xin lỗi, tui đây hạng mười sáu bên server châu Á."
Rất nhiều khán giả là từ khu game cho một người chơi mới qua đây xem được hai ngày nay. Nghe Thẩm Trì nói vậy, bọn họ đều không tin. Nếu đạt thành tích tốt đến thế ở server châu Á thì sao không dự thi cho Kitten Live mà lại bị đày đến cái chuyên mục ít người để ý kia cơ chứ.
Ngay cả Lư Tu Bình cũng nghĩ vậy. Gần đây gã ta bận thi cử, chỉ nhìn thấy người ta tuyên truyền rằng Hứa Thành giành được thành tích hạng mười bảy trên server châu Á chứ không để ý đến thứ hạng của Late.
Trong lòng gã không tin, song lúc mở xếp hạng server châu Á ra, tên của Late lại xếp chình ình trước tên Hứa Thành. Đúng là cậu có đủ tư cách để đánh giá, nhưng gã còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì mắt đã dán chặt vào màn hình. Nơi trận đấu, đội Kitten bất ngờ bị tấn công và bị tiêu diệt chỉ trong tích tắc.
Ngay cả bình luận viên cũng không tin nổi, lên tiếng phân tích chậm mất nửa nhịp: "Đội Kitten khinh địch quá, không chú ý quan sát phía sau. Thật đáng tiếc, nếu cả nhóm để tâm đến từng chi tiết nhỏ hơn thì đã không mù quáng lao xuống tầng như vậy."
Khu bình luận ồ lên.
[Phen này tui xin chào thua]
[Mấy trận tiếp chắc suy sụp tinh thần mất]
[Mới vừa nhìn xếp hạng server châu Á, streamer thật sự là hạng mười sáu nha, còn cao hơn Hứa Thành một hạng nữa. Thế mà tui tưởng cậu là streamer nhỏ muốn chuyển sang chơi ở khu game cho một người]
Tâm tình Lư Tu Bình rất phức tạp. Thực lựa của cậu rõ ràng tốt hơn nhưng lại được đối xử khác một trời một vực, khiến gã dù có là fan Hứa Thành đi chăng nữa cũng không khỏi cảm thấy bất công.
♪
Buổi sáng ở New Jersey, lúc đi ngang qua phòng kí túc của Nghiêm Tuyết Tiêu, Adam chợt ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nồng. Anh ta không nhịn được mà gõ cửa.
Thanh niên đi tới, mở cửa ra.
Adam tò mò hỏi: "Sớm như vậy mà cậu đã nấu ăn rồi à?"
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Thẩm Trì phía bên kia nhận được một đoạn video do Nghiêm Tuyết Tiêu quay lại. Đậu phụ xào trứng ninh nhừ trong nồi chậm rãi bốc lên hơi nóng, nước xốt vàng óng bao lấy từng miếng đậu mềm mịn, đã vậy còn được rắc thêm một lớp hành thái mỏng, trông vô cùng hấp dẫn.
Thiếu niên vốn đang chuyên chú ngồi trước máy tính chơi game tháo tai nghe ra, đi vào bếp.
Cậu không biết nấu nướng cho lắm nên cắt đậu phụ miếng to miếng nhỏ, thậm chí có mấy miếng còn bị nát. Lúc xào trứng, cậu còn quên cho gia vị vào, lúc nhớ ra thì lỡ bỏ vào nồi hơi quá lượng cần thiết, bèn vội vàng múc gia vị ra khỏi nồi.
Bận bịu hồi lâu, cuối cùng cậu cũng hoàn thành món đậu phụ xào trứng bản dupe, tuy màu không tươi như trong video nhưng ít ra nom cũng rõ ràng.
Trước khi chuẩn bị ăn, thiếu niên như nhớ tới gì đó, bèn chụp món đậu phụ lại rồi gửi cho Nghiêm Tuyết Tiêu.
Thẩm Trì: Tui làm xong rồi, cậu có nhận xét gì không?
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trong lớp mở điện thoại lên. Anh liếc bức ảnh xong, đang toan tắt đi thì chợt tầm mắt rơi xuống cổ tay lộ ra trong hình của thiếu niên.
Làn da cậu trai trắng nõn, nom chói mắt tựa tuyết trắng. Trên cổ tay có một mảng bầm cực kì nổi bật, hiển nhiên là một vết thương mới.
Nghiêm Tuyết Tiêu ngưng mắt nhìn trong chốc lát. Anh hơi nheo đôi mắt hẹp dài, thầm nghĩ cậu lại đánh nhau với người khác, chẳng biết eo có còn bị thương hay không, bèn lặng lẽ gõ chữ.
Thẩm Trì đang uống ngụm nước thì bỗng dưng điện thoại rung lên. Nhận được tin trả lời từ phía Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu đặt cốc nước xuống, cầm điện thoại xem.
Thấy rõ mẩu tin nhắn kia, thiếu niên chưa kịp nuốt xong nước đã suýt chút nữa sặc tới nơi, mặt thoáng cái đỏ bừng.