Một giây kế tiếp sau khi nghe thấy giọng nói ấy, mọi giác quan của Thẩm Trì dường như được khuếch đại lên. Tất cả những thứ xung quanh cậu đều cực kì rõ ràng, dù là hơi thở vương mùi gỗ thông lạnh lẽo kia, hay là ánh đèn huỳnh quang bao phủ lấy màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc khi cậu từ từ quay người, thế giới bỗng dưng đứng sững lại, mọi âm thanh đều biến mất.
Người thanh niên cao hơn cậu cả một cái đầu. Bóng anh trùm lấy người cậu, khiến cậu chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng đến lạ, bèn vội vàng cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên và nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn, cậu bắt gặp ngay đôi mắt đen láy và hẹp dài nơi anh. Người thanh niên trầm giọng hỏi: "Lơ anh rồi à?"
Trái tim Thẩm Trì đập thình thịch. Cậu chưa kịp phủ nhận thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã từ tốn giải thích: "Anh từ New Jersey đến nên hơi muộn."
Cảm giác bồn chồn khi lần đầu gặp gỡ dường như bay sạch chẳng còn tăm hơi theo lời nói ấy. Cậu lấy từ trong ba lô ra cặp vé mà ban tổ chức cuộc thi đưa cho mình: "Em có hai tấm vé vào xem giải vô địch thế giới, anh muốn đi xem cùng nhau không?"
Cậu lấy hết dũng khí bổ sung thêm: "Nếu như anh không bận."
Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
♪
Tại giảng đường của Princeton, Byron đang đại diện cho ngành Triết học đọc báo cáo. Giọng nói của anh ta tràn ngập vẻ kiêu căng, bên dưới có không ít người được xuất hiện trong sách giáo khoa.
"Vậy mà Yan lại bỏ lỡ mất cơ hội lần này, tiếc thật đấy." Trên ghế, một nữ sinh người Do Thái tiếc nuối nói, "Tự nhiên cậu ấy xin nghỉ, nếu không người đọc báo cáo lần này phải là cậu ấy mới đúng."
"Chắc là có chuyện gì quan trọng lắm." Adam trả lời. Ấy thế, với tính tình của Yan mà nói, có lẽ anh chỉ nghĩ đây là một lần đọc báo cáo bình thường thôi.
Mà Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi trên ghế xem giải PGC cùng Thẩm Trì. Bọn họ ngồi ngay hàng thứ năm, vừa đẹp để có thể nhìn thẳng màn hình lớn trong phòng mà chẳng cần ngửa đầu lên.
Tối nay, mười sáu đội sẽ tham gia vào ngày thi cuối cùng. Dù còn chưa đến giờ nhưng trong phòng đã chật kín những người với các màu da khác nhau, trông mặt ai cũng hưng phấn vô cùng.
Trận đấu chưa bắt đầu nên Thẩm Trì cúi đầu ăn bánh dâu tây. Do Nghiêm Tuyết Tiêu yêu cầu cậu phải đeo nẹp y tế cố định nên toàn bộ cử động của cổ tay đều bị hạn chế. Cậu chỉ đành không quen mà dùng tay trái cầm thìa.
Mãi đến gần lúc cuộc thi diễn ra, cậu mới ăn xong bánh ngọt. Cậu quay sang giới thiệu cho Nghiêm Tuyết Tiêu: "Các đội dự thi đều là các đội hàng đầu của từng khu vực. Dẫn đầu về điểm số là đội Hàn Quốc, tiếp đó là một đội đến từ châu Âu, đứng thứ ba là đội nước mình. Mỗi một khu vực lại có phong cách chơi khác nhau—"
Người bên cạnh cậu im lặng lắng nghe, song cậu chưa kịp nói hết câu, Nghiêm Tuyết Tiêu đột nhiên nghiêng người, khiến cơ thể cậu bỗng chốc cứng đờ.
Ngón tay thon dài của chàng trai nhẹ nhàng lau đi vết kem còn dính trên mặt cậu. Nơi được anh chạm vào nóng bừng lên, cậu thấy tim mình đập thình thịch, còn vành tai thì lặng lẽ đỏ lựng.
Cậu vội vàng quay đầu lại. May sao đúng lúc này giải đấu đã bắt đầu, khiến lực chú ý của cậu bị chuyển hướng.
Thẩm Trì chăm chú xem người ta chơi. Thân là các quốc gia có truyền thống chơi game FPS(*), châu Âu và Mỹ thường có đặc điểm là cách dùng súng rất hung hãn. Trên đường di chuyển mà đụng phải người, các đội tuyển đến từ nước bạn có thể sẽ hơi kiêng dè, nhưng hai đội trên sẽ dừng ngay xe lại và xả súng.
(*) Game FPS, hay First Person Shooter là thể loại game chuyên bắn súng tại góc nhìn thứ nhất.
Đội Hàn Quốc thì trái ngược hẳn. Bọn họ nổi tiếng với kiểu hành quân mang đậm chất Hàn Quốc. Mục đích của phong cách chơi này chỉ có một, đó là giữ sức để tiến vào vòng chung kết.
Cả hai lối chơi đều phát huy được điểm mạnh hết mức và không có sự phân biệt ưu nhược điểm. Tuy vậy, nếu xét về kết quả, đội Hàn Quốc đã năm lần liên tiếp giành được chức vô địch thế giới, hẳn điều này cũng có liên quan đến chiến lược di chuyển của họ.
Ngồi xem trận đấu, ánh mắt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ ước ao. Trong lúc nghỉ giữa giờ, Nghiêm Tuyết Tiêu đi ra khỏi chỗ ngồi.
"Tôi đã cho giáo sư Đinh xem ảnh chụp phim của Thẩm Trì rồi. Thầy ấy bảo chỉ cần tránh dùng sức là có thể chữa tổn thương hiện tại ở tay, nhưng có thi đấu được tiếp hay không thì thầy cũng không chắc." Quan Sơn ở đầu bên kia điện thoại thở dài, "Việc thi đấu quan trọng đến vậy cơ à?"
"Đối với em ấy thì rất quan trọng." Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh đáp.
"Chưa thấy cậu quan tâm đến ai như vậy đâu." Quan Sơn như nhớ tới cái gì đó, bèn nhắc nhở, "Để vào được trường tư ở New Jersey thì cần phải có giấy tờ chứng minh tài sản của bố mẹ và bảng điểm hai năm cấp Ba, hơn nữa nếu khả năng ngôn ngữ không đạt yêu cầu thì phải học tiếng thêm một năm nữa đấy, nói chung cũng rắc rối lắm. Cậu ấy còn có gia đình và bạn bè nữa, bảo người ta theo cậu đến một chỗ xa lạ chẳng phải quá ích kỉ rồi hay sao?"
Nghiêm Tuyết Tiêu hạ mắt, đoạn cúp điện thoại. Trên đường về, anh mua một cốc soda mà cậu thích.
Nửa sau cuộc thi đã bắt đầu nên Thẩm Trì không nhận ra rằng Nghiêm Tuyết Tiêu đã rời đi. Cậu cầm cốc soda uống một ngụm, mắt không rời khỏi màn hình.
Bình luận viên tại hiện trường là người nước ngoài, anh ta dùng nhiều từ ngữ chuyên môn nên cậu nghe không hiểu lắm. Ấy thế, cậu vẫn có thể nhìn ra được hai đội Trung Quốc liên tiếp mắc lỗi vì quá áp lực, nhiệt huyết ban đầu của bọn họ đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Cậu cất lời, nghe mà không đoán nổi tâm trạng: "Thua rồi."
Trong nước cũng đang phát sóng trực tiếp giải vô địch thế giới. Phương Thăng Tuyền và một người khác đảm nhiệm vai trò bình luận viên. Phương Thăng Tuyền nói với ống kính: "Có vẻ hai đội nước nhà chưa kịp thích ứng với nhịp điệu của giải đấu quốc tế. Tuy nửa đầu trận bọn họ phát huy không được tốt nhưng vẫn có cơ hội lội ngược dòng ở nửa sau."
Bình luận viên còn lại đồng tình: "Vòng bo co lại sẽ loại bỏ dần vùng có nước. Có thể nói là bọn họ đã chiếm trước vòng tròn định mệnh rồi, mà vào được vùng an toàn thì vẫn có ưu thế rất lớn."
Nhưng bình luận viên nọ vừa dứt lời chưa được bao lâu, hai đội Trung Quốc đã bị diệt sạch. Đây đồng nghĩa với việc bọn họ đã hết cơ hội chen chân vào top 3.
Trận đấu kết thúc, hai đội nước nhà không lọt vào được ba vị trí đầu. Thẩm Trì chẳng buồn nhấc mắt, và cũng không ngạc nhiên với kết quả này mấy. Chỉ là cậu thấy một tuyển thủ trong số đó tháo tai nghe xuống, vành mắt đỏ hoe.
Ánh mắt thiếu niên thoáng dừng lại. Lúc bước ra khỏi khu thi đấu, cậu cúi đầu nói: "Bọn họ đều nỗ lực chẳng kém những người khác. Không giành được chức vô địch, chắc bọn họ sẽ buồn lắm nhỉ? Cúp trông thì nhẹ, nhưng đến lúc cầm được trên tay lại cảm thấy rất nặng."
Nghiêm Tuyết Tiêu đi bên cạnh cậu dừng bước, đoạn bảo: "Em vẫn có thể lấy được cúp mà."
Thẩm Trì cúi đầu không đáp lời. Bác sĩ chỉ nói là có khả năng hồi phục được thôi, song cậu đã quá rõ về mức độ kịch liệt của việc thi đấu rồi. Bất kì vết thương nào ở tay trên sàn đấu đều là trí mạng cả.
Cậu trai cụp mắt: "Sau khi tiêm thì hết đau rồi. Bác sĩ bảo em không thể chơi game nữa, em cũng không biết ngoài chơi game ra thì mình có thể làm được những gì. Ngồi trước máy tính, em chỉ nghĩ đến chuyện thắng thua thôi."
"Không có game, em cảm giác bản thân mình chẳng được cái tích sự gì cả." Giọng cậu buồn bực, "Chưa đầy một năm nữa là thi đại học, không lẽ em còn vào được Yến Đại sao?"
Cậu nghe thấy Nghiêm Tuyết Tiêu bình thản lên tiếng: "Yến Đại là trường cũ của anh."
Yến Đại là trường đại học tốt nhất cả nước. Bỗng dưng cậu nhận ra, khi Nghiêm Tuyết Tiêu bảo anh đang học thạc sĩ tại Princeton chẳng phải là muốn đùa.
Gió đêm lạnh buốt mơn man trên khuôn mặt tái nhợt của cậu trai trẻ. Cậu cứ tưởng khoảng cách mười bốn nghìn cây số kia đã là rất xa, đi máy bay cũng phải mất tới tận mười ba tiếng, nhưng giờ đây cậu phát hiện còn có điều gì đó xa xôi hơn cả quãng đường từ Biên Thành tới Mỹ.
"Nếu em đã muốn làm gì thì đều có thể hoàn thành tốt, vậy nên," Nghiêm Tuyết Tiêu hơi dừng một chốc rồi nói tiếp, "Anh tin em cũng có thể thi đậu."
Nghe tới đoạn sau cùng, thiếu niên ngẩng đầu lên. Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới việc thi vào Yến Đại, mọi người xung quanh cũng chẳng ai cho rằng cậu có thể làm được chuyện đó. Có lẽ đối phương chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, song dưới làn gió đêm lạnh lẽo nơi cậu đứng, lời nói ấy cứ như một tia sáng xé rách màn đêm.
Bốn chữ "Đại học Yến Thành" lần đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu. Cậu muốn thi đỗ vào Yến Đại trong năm cuối cùng này. Dẫu cho đây là một ý tưởng phi thực tế đến nỗi cậu không tài nào thốt nổi ra khỏi miệng, nhưng cậu muốn được sánh vai với Nghiêm Tuyết Tiêu, muốn được gần anh hơn.
Gần thêm chút nữa thôi.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, như thể sắp bật ra khỏi cơ thể. Cậu kìm cảm xúc lại, nói lời tạm biệt với Nghiêm Tuyết Tiêu: "Em đặt vé máy bay rồi, giờ em ra sân bay đây."
"Anh tiễn em." Người thanh niên bình tĩnh nói.
Bọn họ đến sân bay. Thẩm Trì lấy từ trong cặp ra một chiếc cúp được gói vô cùng cẩn thận, thản nhiên bảo: "Cho anh này, em cầm cũng không để làm gì."
Tầm mắt Nghiêm Tuyết Tiêu lia từ chiếc ba lô rỗng không sang cái cúp. Trong cặp chỉ có đúng một bình nước, bộ tai nghe đã cũ và dây sạc.
Rõ ràng chính cậu chẳng có cái gì, nhưng lại muốn đưa cho anh thứ quan trọng nhất. Phải rất lâu sau, Nghiêm Tuyết Tiêu mới rời mắt đi.
"Cảm ơn em." Người thanh niên chăm chú nhìn cậu, nói từng từ một, "Quà quý giá lắm."
Mặt đỏ bừng, cậu đang toan tiếp lời thì ba lô bị lấy đi mất. Như nhìn ra được nỗi nghi hoặc nơi cậu, Nghiêm Tuyết Tiêu mở miệng: "Để anh cầm giúp em."
Cậu không để tâm "À" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường, Nghiêm Tuyết Tiêu rời đi trong chốc lát. Đi tới khu chờ máy bay, cậu bước ngày một chậm, như muốn kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Có chăng là cuộc chia tay đến quá đột ngột, cậu bèn dừng bước, làm bộ bình tĩnh nói: "Anh sẽ đến Biên Thành gặp em chứ?"
Bầu không khí im ắng đến lạ thường. Không nhận được câu trả lời, cậu quay người lại, đúng lúc dựa vào lồng ngực ấm áp của người thanh niên. Cậu vô thức túm lấy áo sơ mi bên hông anh, để rồi được hơi thở mang theo hương gỗ thông lạnh phả vào mặt.
Tưởng cậu muốn ôm mình, Nghiêm Tuyết Tiêu ôm cậu thật chặt, tay vòng qua cái eo thon của cậu. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đỉnh đầu Thẩm Trì: "Anh sẽ."