Nghiêm Tuyết Tiêu đưa Thẩm Trì cả người mềm nhũn về nhà, rồi đặt thiếu niên đã ôm mình suốt dọc đường lên ghế sô pha. Lúc anh đang định đi rót nước, cậu trai toàn thân ám mùi rượu bỗng ghì chặt lấy eo anh.
"Thả tay ra nào." Nhìn cậu nhóc dán vào hông mình, anh lên tiếng.
Ấy thế, như sợ anh sẽ rời đi, thiếu niên say khướt vòng tay qua eo anh mãi chẳng chịu buông. Đỡ cậu tựa vào sô pha, anh bảo: "Em ngồi đi."
Thẩm Trì dường như đã nghe lọt, cậu buông tay ra và ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Dẫu vậy, khi anh xoay người vào phòng bếp rót nước, cậu lại một lần nữa ôm chầm lấy eo anh từ phía sau, vừa chứa đựng bao cảm xúc vừa nồng nhiệt hệt cái lần đầu tiên bọn họ tạm biệt nhau ở sân bay.
Quay người lại, anh nhìn đôi môi lấp loá ánh nước của cậu trai, bèn cố kiềm chế mà nuốt nước bọt: "Còn ôm nữa là anh hôn em đấy."
Giây tiếp theo, thiếu niên cứ ôm anh không rời ngẩng đầu lên.
Chốc lát sau, Nghiêm Tuyết Tiêu đỡ lấy gáy Thẩm Trì, cúi xuống và hôn lên đôi môi cậu một cách thuần thục. Đầu tiên là bờ môi mềm mại kia, rồi đến cần cổ láng mịn, anh chẳng hề buông tha bất cứ centimet nào.
Trong mắt Thẩm Trì, anh có thể là một người anh đáng tin cậy, nhưng cậu lại đâu hay biết rằng kể từ lần đầu tiên gặp gỡ thiếu niên, anh đã chẳng muốn làm anh trai của cậu nữa.
♪
Buổi sáng, sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ của tập đoàn họ Nghiêm, Chu Đình đi ra khỏi phòng họp mà bận lòng không thôi. Ông ta là người được Trịnh An tín nhiệm nhất, song từ lúc ngồi được vào hàng trên của tập đoàn họ Nghiêm, Trịnh An không muốn nhúng tay vào việc buôn bán ma tuý nữa. Lô hàng cuối cùng đã được giao cho ông ta xử lí, nhưng chẳng rõ vì sao kho gửi hàng lại bị cảnh sát nhắm tới.
Trịnh An gần đây đang phiền muộn vì Lạc Thư cứ giữ rịt chuyện làm ăn bên nước ngoài nên ông ta không dám quấy rầy gã, đành phải tự mình tính toán xem nên cất hàng ở đâu.
Đang đứng bên cửa phòng họp hút xì gà, ông ta chợt nhìn thấy Nghiêm Tuyết Tiêu bước ra khỏi phòng. Đầu loé lên một ý nghĩ, ông ta dụi điếu thuốc rồi đi đến trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu: "Còn vừa lòng với đứa bé kia không? Nếu thấy phiền thì để chú cho cháu đứa khác nhé."
Có chăng là vì đôi mắt Nghiêm Tuyết Tiêu trông rất giống Nghiêm Chiếu nên cho dù anh chưa hề nói gì, trong lòng ông ta vẫn vô thức thấy căng thẳng khi đôi mắt đen láy nọ lướt qua mình.
Chu Đình cảm tưởng như toàn thân mình đều bị nhìn thấu, song thứ cảm giác ấy chỉ thoảng qua rồi thôi. Ông ta bảo chàng trai trẻ điềm đạm và lịch thiệp đứng trước mặt: "Gần đây chú giấu giám đốc Trịnh đi buôn bán hương liệu nên đang cần tìm kho để trữ hàng ấy mà. Chú nhớ bên Tái Viễn có một nhà kho bị bỏ hoang ở Biên Thành, cháu cho chú mượn tầm hai tháng được không?"
Trông thấy Nghiêm Tuyết Tiêu rồi, ông ta mới sực nhớ ra vài năm gần đây Vận chuyển Tái Viễn kinh doanh không được tốt lắm do bị Hứa Tín lén bòn tiền công quỹ. Nhiều kho hàng ở nơi khác cũng vì thế mà bị bỏ xó.
"Cháu không rõ chuyện bên Tái Viễn lắm." Nghiêm Tuyết Tiêu từ tốn trả lời.
Chu Đình không ngờ tới câu trả lời ấy. Tổng giám đốc của Tái Viễn là người dưới trướng Nghiêm Tuyết Tiêu, làm ông ta tưởng rằng anh sẽ quan tâm Tái Viễn đôi chút, nhưng hoá ra anh vẫn thờ ơ như cũ. Từ tận đáy lòng mình, ông ta vô cùng coi thường anh, song lại cố nhẫn nhịn mà nói: "Cháu hỏi Raven tí là biết ngay—"
Ông ta còn chưa dứt lời, Nghiêm Tuyết Tiêu đã cắt ngang: "Không cần đâu ạ. Cháu cho chú nhà kho kia đấy."
Nghe Nghiêm Tuyết Tiêu nói vậy, Chu Đình vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thầm nghĩ tại sao Nghiêm Chiếu lại có thể sinh ra một đứa con trai kém cỏi đến thế, khiến cơ nghiệp của tập đoàn họ Nghiêm như đổ sông đổ bể.
Chu Đình đi rồi, A Bùi mới nhỏ giọng hỏi: "Có cần chuẩn bị báo cảnh sát không ạ?"
"Báo cảnh sát?" Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ nhếch môi, đôi mắt phượng sáng ngời vậy mà lại chẳng mang theo ý cười.
Đối diện với một Nghiêm Tuyết Tiêu như vậy, A Bùi chẳng dám ừ hử gì nữa. Lúc nào hắn cũng cảm thấy Nghiêm Tuyết Tiêu trước mặt Thẩm Trì và Nghiêm Tuyết Tiêu của giờ phút này là hai người khác nhau.
Một đến từ quá khứ.
Một thuộc về hiện tại.
♪
Lúc Thẩm Trì thức giấc, cậu cảm giác mình hãy còn lơ mơ. Trên bàn đặt một cốc nước lạnh pha mật ong, cậu bèn cầm lấy rồi từ từ uống cho đến khi tỉnh hẳn. Cậu cảm tưởng mình lại nằm mơ, cái giấc mơ đã đeo đẳng mãi từ thời cấp Ba ấy. Người anh trai trước nay vẫn luôn lạnh lùng hôn cậu, cả người toát ra sự nguy hiểm không thể nào che giấu.
Cậu những cho rằng mình có thể kháng cự trước sức hấp dẫn kia, nhưng dường như bản thân lại không kìm được mà tới gần Nghiêm Tuyết Tiêu. Cố gắng đè mớ suy nghĩ nọ xuống, cậu đi ra khỏi phòng ngủ sau khi uống hết cốc nước mật ong.
Những tia nắng hẹp và dài rọi qua khung cửa sổ sát đất, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới từng tầng mây. Trên bàn ăn có bánh mì kèm thịt lợn xốt và bánh mì nướng, cậu do dự một lúc rồi cầm bánh mì thịt lợn lên.
Quả thật ăn vẫn rất ngon.
Ngồi vào bàn ăn món bánh mì thịt lợn xốt, bỗng dưng cậu bắt đầu thấy thích mùa thu.
Kết thúc bữa sáng, cậu đến căn cứ. Cả tầng một chẳng thấy bóng ai, cậu bèn đi lên phòng tập trên tầng hai.
Lam Hằng vẫn đều đặn uống sữa đậu nành, tầm mắt anh dán trên mặt cậu: "Sao bị rách môi thế?"
"Đụng phải lúc đánh răng thôi." Thẩm Trì cũng chẳng để ý đến chút vết thương nhỏ xíu ấy, cậu kéo ghế ra và ngồi xuống trước máy tính.
Phấn khích vì được vào vòng trong, giám đốc Trần lên hết toàn bộ phương hướng hoạt động cho đội tuyển: "TTL đã là một đội gần đạt chuẩn PCL, tôi mở cả Weibo giúp các cậu rồi đấy."
Diệp Ninh chẳng thèm nể nang gì mà tạt một gáo nước lạnh: "Chúng ta phải lọt vào top 4 vòng lên và xuống hạng đã."
Giọng điệu giám đốc Trần nghe cứ như là đang chăm trẻ con: "Tôi tin các cậu có thể làm được."
Diệp Ninh đăng Weibo và ngồi vào trước máy tính. PCLP bao gồm mười đội được đi tiếp từ PDL và sáu đội có tổng điểm thấp nhất từ mùa giải trước, các đội sẽ tranh nhau sáu vị trí cho giải Mùa Thu. Điều này đồng nghĩa với việc sang trận đấu tháng sau, bọn họ phải trở thành một đội mạnh – điều mà gần như không thể xảy ra với TTL hiện tại.
Mọi người lần lượt đăng Weibo, riêng giám đốc Trần thì nhìn về phía Thẩm Trì. Tựa hồ không trông thấy ánh mắt tha thiết của anh ta, thiếu niên thờ ơ ngồi xuống bàn máy tính.
"Đăng Weibo không chỉ giúp tương tác qua lại với fan mà còn có thể khiến nhiều người hâm mộ biết đến cậu hơn đấy." Giám đốc Trần vắt óc khuyên nhủ, "Cậu càng nổi tiếng thì còn hút được cả nguồn tài trợ về cho đội nữa kìa."
Nghe thấy câu cuối cùng, cậu trai rốt cuộc cũng chịu mở miệng: "Mật khẩu tài khoản là gì?"
Giám đốc Trần vội vàng gửi mật khẩu cho Thẩm Trì. Vì lo cậu không biết dùng nên anh ta chạy hẳn sang bên cạnh hướng dẫn: "Nhấn dấu + để đăng bài trên Weibo nhé, hình cái chuông là hòm thư cá nhân, cậu có thể vào xem tin nhắn fan gửi. Bấm biểu tượng quả địa cầu ở giữa là sẽ thấy các nội dung đang phổ biến."
"Nhìn tôi giống người Nguyên Mưu(*) lắm hả?" Thiếu niên lạnh lùng hỏi.
(*) Người Nguyên Mưu là một nhánh vượn người thuộc loài Homo erectus được phát hiện gần thôn Thượng Na Bạng, huyện Nguyên Mưu ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Cả phòng huấn luyện lặng ngắt như tờ. Giám đốc Trần không khỏi nghĩ rằng từ một góc độ nào đó, đúng là Thẩm Trì giống người Nguyên Mưu thật. Hàng ngày cậu rất ít nói chuyện, cũng không hay lên mạng, bản thân chẳng biết tí gì về mấy tin nằm trên hot search. Sở thích của cậu có lẽ chỉ xoay quanh game, đồ ăn ngon và anh trai.
Thẩm Trì đăng nhập vào tài khoản của mình, rồi đăng bài viết đầu tiên lên Weibo.
Mọi người đều thi nhau cầm điện thoại xem đội trưởng nhà mình đăng cái gì, nhưng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Thẩm Trì lại viết một bài vô cùng nghiêm túc.
Late: Đừng làm phiền tui, trừ chuyện tài trợ ra.
Bình luận cứ nảy liên tục bên dưới.
【Cốc sữa bự màu xanh】 TTL đã khó khăn đến mức đội trưởng phải đi kéo tài trợ về rồi à???
【Chén nhỏ hình gấu trúc】 Có phải là bé con thật không đó?
【Quýt hoàng đế】 Chắc là thật đấy, người bình thường không học theo nổi cái giọng điệu này đâu.
【Mèo là chất lỏng】 Muốn hỏi xíu, TTL nghĩa là gì vậy?
Chỉ trong giây lát, hộp thư riêng của Thẩm Trì đã tràn ngập tin nhắn, khiến chiếc điện thoại thường ngày vốn yên tĩnh của cậu cứ kêu không ngừng. Cậu nhíu mày, nhưng rồi lại dãn ra khi trông thấy lời cổ vũ của người hâm mộ, đoạn đọc hết tin nhắn.
Xem xong, cậu toan tắt điện thoại đi thì trên Weibo hiện lên một bài viết đang phổ biến.
Mẩu giấy tình yêu: Các chàng không thể cưỡng lại nổi việc được người mình thích ôm từ phía sau đâu. Bọn họ nhất định sẽ xoay người lại và hôn bạn đó.
Thẩm Trì thoáng dừng mắt rồi tắt Weibo đi, mặt không cảm xúc.
Cuộc thi vừa mới kết thúc nên việc tập huấn không quá căng thẳng, cậu luyện từ buổi sáng đến chừng mười giờ đêm thì về nhà. Lúc cậu mở cửa, đèn phòng khách đã bật sáng.
Thiếu niên men theo ánh đèn đi vào phòng làm việc, Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi ở bàn, lưng quay về phía cậu. Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại ôm chầm lấy cổ người đàn ông từ phía sau. Ấy thế, Nghiêm Tuyết Tiêu chỉ kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, tầm mắt thoáng nấn ná trên đôi môi cậu. Đoạn, anh rời mắt đi, lặng lẽ vẽ phác hoạ trên giấy.
Dù ngoài mặt thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng cậu trai có chút buồn bã. Quả nhiên anh cậu vẫn chỉ coi cậu như một đứa trẻ, dẫu đã ngủ chung một cái giường rồi nhưng cũng chẳng vượt giới hạn nửa bước. Liếc tờ giấy nọ, cậu phá vỡ sự tĩnh lặng: "Anh vẽ gì thế?"
Trên tờ giấy là một bé sói con lông đỏ đang tự ôm lấy đuôi mình, bộ lông chú ta mềm mại đến mức trông y như thật. Nghiêm Tuyết Tiêu vẽ nét cuối cùng: "Anh vẽ đồng phục đội ấy mà."
Thẩm Trì vốn không có kiến thức gì về hội hoạ, nhưng vì Trang Châu là thí sinh khoa nghệ thuật nên cậu cũng có chút hiểu biết về kĩ năng vẽ tranh. Rõ ràng khả năng vẽ trên giấy của anh đã được mài giũa qua nhiều năm, khiến cậu không khỏi tự hỏi rốt cuộc là kiểu gia đình thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một Nghiêm Tuyết Tiêu như vậy.
Nhìn cái tên TTL dưới logo đội, cậu chợt nhớ tới câu hỏi ở khu bình luận, bèn thốt lên điều mà mình thắc mắc bấy lâu nay: "TTL nghĩa là gì hả anh?"
Đầu bút đang di chuyển trên mặt giấy nơi Nghiêm Tuyết Tiêu đứng khựng. Tên đội là do anh nghĩ ra, vậy nên chẳng ai hiểu rõ được cái tên ấy hơn chính bản thân anh. Anh nhắm mắt lại.
To the light, hướng đến ánh sáng.
"Không phải là Totole thật đấy chứ?" Giọng điệu cậu trai đượm chút căng thẳng.
"Không đâu." Anh hơi ngừng một chốc rồi nói, "Nó có nghĩa là To the—"
Nhìn đôi mắt màu hổ phách trong veo của cậu trai, từ đơn cuối cùng nơi đầu lưỡi Nghiêm Tuyết Tiêu biến thành tiếng "Late" khe khẽ. Thẩm Trì đang định hỏi xem vậy có đúng ngữ pháp hay chăng thì chợt nghe bên tai vang lên câu nói.
"Em là Late độc nhất vô nhị của anh."
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Mạo từ "the" được dùng để chỉ sự vật có duy nhất trên đời.
Em bé là ánh sáng của hoa khôi, đồng thời cũng chính là bé con có một mà không hai của anh.
Với Thẩm Trì, Nghiêm Tuyết Tiêu mãi mãi là vầng trăng dịu dàng trong lòng em. Nhưng có lẽ em không biết, về phần Nghiêm Tuyết Tiêu, anh cũng coi em như tia sáng ghé xuống cuộc đời mình.
Là vì sự dịu dàng nơi anh đã cho em cái gọi là gia đình, đã cho em động lực bước tiếp. Song đồng thời, em cũng là vì sao bất ngờ nào đấy rơi xuống cái thế giới bình lặng của Nghiêm Tuyết Tiêu.