Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 80



80. Chương 80

Bức ảnh được tải lên khá rõ ràng, nhưng góc độ chụp thì hơi kỳ quái, có thể là để hai người vào cùng một khung hình cho nên phải lui ra sau một khoảng rộng, bởi vậy càng thấy rõ được người bên trái bức ảnh thì cực kỳ cao lớn, còn người bên phải thì khá nhỏ xinh, đối lập rõ ràng như vậy, vừa xem liền khó mà quên được.

Liêu Túc chỉ liếc mắt một cái liền tán đồng chân lý nói hai người này là "tổ hợp lồi lõm", đúng là người thì quá lõm, người thì quá lồi, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, nhất thời, Liêu Túc cười ha ha hai tiếng, ngay sau đó hắn zoom lên xem mặt hai người.

Người cao lớn kia tất nhiên không cần phải nói, là Khang Thánh Triết, vừa rồi khi bình luận miêu tả đặc thù của người này là rất cao lại còn ở khoa Văn Học thì trong lòng Liêu Túc khá rõ ràng, hiện tại nhìn ảnh chụp cũng không quá kinh ngạc, có giá trị nhan sắc của K thần thì khoa văn học năm nay khẳng định có thể dương mi thổ khí rồi.

Hắn định thần lại, rồi nhìn sang người có vóc dáng nhỏ con kia, Liêu Túc chép chép miệng, lập tức minh bạch hàm nghĩa hai quả trứng vàng ở đây là gì.

Giá trị nhan sắc của hai người đều không kém, đứng cùng khung hình với K thần mà hắn còn cảm thấy tiểu nam sinh cũng không tồi thì giá trị nhan sắc của hắn cũng không vừa, nhưng mà thiên về vẻ đáng yêu, bất đồng với soái ca như Vưu Lương Hành và xinh đẹp như Khang Thánh Triết.

Bên trong bức ảnh chụp, biểu tình của tiểu nam sinh kia rất chú mục, vừa có chút tức giận lại mang vẻ đáng thương, đứng bên cạnh kẻ với vẻ mặt buồn ngủ muốn chết kia thật sự là có một loại cảm giác mâu thuẫn cực kỳ quỷ dị.

Phản ứng lại bình luận của con dân đại học A như bùng nổ:

5666L: Woc!! Đây là sinh viên mới khoa văn học a? Phẩm chất cao như vậy sao?? Không thể tin nổi nha, lúc tôi vừa tốt nghiệp cao trung lên đại học quả thực rất "phèn", hơn nữa nam sinh bên trái kia không chỉ phẩm chất mà nhìn chiều cao kìa, thực sự quá cao đi! Nhìn mặt kìa.... mặt..... mặt quá mức xinh đẹp đi!!!

5668L: +1!!! Giá trị nhan sắc này là thật sao??? Hình như đi nhầm phim trường rồi.

5669L: Mọi người có phải đang nói nhầm trọng điểm hay không, lúc này quỳ liếm nhan sắc cái gì nha, trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng, tên tuổi, lớp học a a a!!!

......

5888L: Cậu bên phải cũng rất đáng yêu nha, hì hì hì, cầu tiếp tục live!!!

Tiếp theo Liêu Túc cũng không nhìn kĩ nữa, liên túc lật vài trang sau, mọi người vẫn còn đang quấn quanh đề tài Khang Thánh Triết và tiểu nam sinh kia, vì vậy có thể thấy được giá trị nhan sắc của hai người có thể đánh sâu, mãnh liệt như thế nào.

"K thần quả nhiên là K thần, thêm chút nữa Tieba có khi thành phòng livestream của cậu ấy mất."

Vưu Lương Hành nói: "Khang Thánh Triết tới rồi?"

Người kia vẫn luôn an tĩnh không nói một lời hiện giờ đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy, làm Liêu Túc cười hì hì nói:

"Tới rồi, còn có ảnh. Cậu có xem không?"

Vưu Lương Hành nói:

"... Không xem."

Liêu Túc lại nở nụ cười thiếu đánh:

"Không xem cái gì mà không xem, nhìn cậu đi, mày nhăn lại rõ ràng thế kia chính là muốn xem a, đến đây, đến đây, nhìn một cái xem nào."

Liêu Túc nâng di động lên, Vưu Lương Hành né tránh, người kia lại truy kích cuối cùng cũng thành công đưa màn hình tới trước mặt Vưu Lương Hành, hắn nhìn về màn hình một cái, chân mày thoáng nhảy lên.

Ánh mắt hắn nhìn thật sâu vào màn hình có chút xuất thần.

Liêu Túc nói: "Ngoài miệng nói không xem, thân thể lại thành thật như vậy a."

Vưu Lương Hành nâng mắt trừng hắn một cái, lúc đầu hắn không nói lời nào, cho tới khi biểu tình của Liêu Túc càng lúc càng cương cứng mới nói:

"Tôi quen biết nam sinh này."

"Tôi cũng cũng quen a, không phải là K thần sao? a, cậu nói tới người bên cạnh sao? Không phải chứ,  cậu giấu tôi quen biết nhiều tân sinh như vậy từ bao giờ."

Liêu Túc oán giận vài câu rồi mới hỏi:

"Ai vậy?"

Vưu Lương Hành nói:

"Tên là Lương Sở Lâm." Sau đó hắn còn bổ sung.

"Em trai của Lương Sở Hàm."

Qua nhiên vừa thốt ra lời này thì lập tức tinh thần của Liêu Túc rung lên.

"Em trai của Lương Sở Hàm? Cô ấy có em trai sao, ai ui, trời a, trách không được nhìn thuận mắt như vậy! Thật là làm người thích a! Tối nay không phải sẽ đi thị sát tình huống của tân sinh trong ký túc xá sao, tôi thấy hai ta nên đi tới khoa Văn học đi, để an ủi cho em trai, a, không phải, an ủi cho tân sinh viên a."

Theo lệ thường, trong hai ngày mới nhập học của tân sinh viên, mỗi cán bộ trong hội học sinh sẽ phụ trách một khoa, tiến hành trong hai ngày, vốn dĩ Vưu Lương Hành tính toán đi tới khoa quản lý của mình, nhưng không chờ hắn nói, Liêu Túc đã đứng lên vui cười hớn hở đi ra cửa, nhân đó còn lớn tiếng kêu lên:

"Lương ca, nhanh lên a! Cậu xem lại mình đi, là hội trưởng Hội học sinh sao có thể không nhiệt tình yêu thương công việc được chứ!"

Vưu Lương Hành: "....."

Hắn than thở một tiếng, tấm mắt lại dừng trên di động, trên ảnh chụp kia, là tên ngốc to con với ánh mắt nhập nhèm và khuôn mặt uể oải ỉ xìu.

Khoa văn học..... khoa văn học không phải là khoa của Khang Thánh Triết sao.

Còn nữa, người kia trốn trốn tránh tránh hắn cả tháng qua giờ bị người khác chụp ảnh lại, nhìn thật rõ ràng đâu. Trong lòng Vưu Lương Hành có chút không vui, nhìn khuôn mặt uể oải đột nhiên hắn rất muốn tung một đấm cho người kia lấy lại tinh thần.

***

Bên này, Vưu Lương Hành tâm tình không tốt, bên kia tâm tình của Lương Sở Lâm cũng đang quanh quẩn ở đáy cốc, lúc hắn làm quen với Vưu Lương Hành, hắn đã từng nói đặc biệt không muốn báo danh cùng một trường đại học với Khang Thánh Triết, nhưng ai ngờ lại trùng hợp như vậy, bọn họ không chỉ báo danh cùng một trường, mà không biết xui xẻo thế nào lại đăng ký cùng một khoa, còn được phân vào cùng một lớp, hơn nữa thời khắc đi báo danh lại trùng nhau.

Đứng chung một chỗ với vị tiền bối học lại một năm cao trên 2m này, còn bị các học tỷ trêu chọc, Lương Sở Lâm khóc chít chít, ý niệm xấu hổ muốn chết tăng lên trong lòng.

Tại sao, tại sao lại trùng hợp như vậy.

Tai sao lại cao như vậy a a a a!

Sau khi xong xuôi thủ tục từ địa điểm đón người mới, Lương Sở Lâm nhanh chóng vác theo ba lô chạy tới ký túc xá, mới đi vài bước, Khang Thánh Triết đã theo sau, ký túc xá của khoa văn học ở cùng một dãy nhà, muốn trốn cũng không thể trốn thoát, hai người vừa mới báo danh được các học tỷ nhắc nhở, mình và đối phương ở cùng một lớp, nhưng người trước người sau lại không ai nói chuyện với ai.

Tâm tình của Lương Sở Lâm cực kỳ buồn bực, chiều cao của Khang Thánh Triết tạo cho hắn áp lực cực lớn, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến viễn cảnh 4 năm đại học, khoảng thời gian này hắn sẽ bị người ta dùng chiều cao để trêu cười thực sự xui xẻo, quá mức xui xẻo mà, trời muốn hắn chết mà.

Tâm tình không tốt khiến cho cả người cảm thấy thực trầm trọng, ba lô trên vai càng lúc càng nặng nề, càng đi càng mệt, Lương Sở Lâm đang cố chịu đựng thì vai đột nhiên chợt nhẹ, là Khang Thánh Triết giúp hắn nhắc ba lô lên.

Động tác nhấc cao ba lô của Khang Thánh Triết làm cho Lương Sở Lâm chỉ có thể thuận theo cởi ba lô ra, Khang Thánh Triết ôm ba lô của hắn, không nói tiếng nào.

Nhưng không phát ra thanh âm, lại làm người động dung hơn bất cứ thứ gì, Lương Sở Lâm không nghĩ tới Khang Thánh Triết lại cẩn thận, chăm sóc như vậy, thấy hắn mệt còn hảo tâm giúp hắn nâng cặp sách, trong lòng không khỏi chấn động.

Này, này, này, là người tốt nha!

Lương Sở Lâm cực kỳ cảm động, lập tức xem lại tính trẻ con của mình, nói thật thì Khang Thánh Triết và hắn đều là bạn cùng trường lại còn cùng năm, lại là tiền bối lớn hơn hắn 1 tuổi, tại sao người ta chỉ cao hơn hắn một chút mà hắn lại không cao hứng, chán ghét người ta.

Nghĩ vậy, Lương Sở Lâm quyết định chủ động đánh vỡ yên tĩnh, ngoan ngoãn nói:

"Tôi tên là Lương Sở Lâm, chúng ta trước học cùng trường, tôi luôn nghe thấy giáo nói về anh, không nghĩ tới trùng hợp anh cũng báo danh đại học A!"

Kháng Thánh Triết cúi đầu liếc hắn một cái, ậm ừ trả lời, sau đó rụt cổ lại, ôm chặt cặp sách của Lương Sở Lâm.

Vốn dĩ Lương Sở Lâm không nhìn kỹ, lúc này mới mới phát hiện trán của Khang Thánh Triết đang dụi dụi vào chú gấu nhỏ treo trên cặp sách của hắn, tựa như rất thích nó.

Lương Sở Lâm không rõ lắm nhưng tâm tình lại có chút đồng tình. Con gấu nhỏ kia là do Vưu Lương Hành tự mình gắp được rồi cho hắn ở đế đô, không chỉ vậy, nó còn rất giống với Vưu Lương Hành, ánh mắt nghiêm túc kia, khuôn mặt nhỏ vừa soái vừa khốc kia, càng xem lại càng thích.

Lương Sở Lâm vui vẻ nói:

"Ánh mắt anh thật tốt, tôi cũng rất thích chú gấu này, bất quá nam sinh đều không thích gấu bông a, này."

Lương Sở Lâm nói chuyện, càng nói càng nhiều, mỗi lời, mỗi câu lại làm hắn tăng thêm độ hảo cảm với Khang Thánh Triết, đang nói, Khang Thánh Triết vốn ậm ừ bỗng nhiên mở miệng nói:

"Hai ta vẫn đừng nên nói chuyện phiếm."

Lương Sở Lâm hỏi: "Vì sao?"

Khang Thánh Triết: "Tôi cúi đầu nhìn cậu, mỏi cổ quá a."

Lương Sở Lâm: "...."

Ta.... ta ngẩng đầu nhìn anh mới mệt có được không!!!

Tôi cũng chưa thèm nói, vậy mà anh..... anh tại sao lại không biết xấu hổ nói tôi như vậy nha!!! Đại hỗn đản QAQ~~!!!

***

Buổi tối, Vưu Lương Hành giống như bình thường an bài nhiệm vụ cho mấy cán bộ trong hội học sinh, sau đó dưới sự thúc giục của Liêu Túc, đổi với cán bộ phụ trách học tập Vưu Lương Hành và Liêu Túc đi an ủi khoa Văn học.

Có mấy cán bộ đi theo sau, Vưu Lương Hành hoàn toàn không cần mở miệng nói chuyện, mà tâm tình Liêu Túc không tồi, không khí rất sinh động, mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên Vưu Lương Hành cũng ậm ừ vài câu.

Ngày đầu hội học sinh đi thị sát ký túc xá, mục đích không phải kiểm tra nhân số mà là giao lưu với tân sinh viên, khi đến mỗi phòng đều lấy thái độ tiền bối chỉ bảo cho hậu bối, còn sang sảng hào phóng giới thiêu, lấy tư thái hoan nghênh tân sinh viên đã tới đại học A, mong bọn họ hưởng thụ cuộc sống đại học, nói tới cuối cùng thì mục đích chiêu sinh cho xã đoàn trong hội học sinh.

Vưu Lương Hành không thích nói chuyện, công tác khua môi múa mép này luôn do Liêu Túc đảm nhận, đi mấy phòng ký túc xá xong, Liêu Túc nói tới miệng khô lưỡi rát đã uống hết 2 chai nước khoáng.

"Tại sao còn chưa tới, em trai ở phòng nào a? Lương ca, cho tôi xem một cái nào."

Trên tay Vưu Lương Hành có danh sách học sinh mới, trước khi Liêu Túc hỏi, hắn đã nhìn qua vài lần rồi, Lương Sở Lâm và Khang Thánh Triết học cùng một ngành, ngôn ngữ văn học, phòng ở tầng 5, một người ở 506, một người ở 507, vừa vặn liền nhau.

"506 a, đây không phải tới rồi sao, ha ha ha."

Liêu Túc vô cùng cao hứng, các bạn ở phòng 506 đã sớm nghe tiếng vang ngoài cửa vì vậy các bạn hội học sinh như cá xuôi dòng nước mà vào cửa, dựa theo lưu trình bắt đầu an ủi động viên.

Tân sinh viên mới nhập học, được phân phối ký túc xá 6 người một phòng, Lương Sở Lâm ở bên trong, liếc mắt một cái nhìn thấy Vưu Lương Hành, hắn hứng phấn chạy tới chào hỏi, Vưu Lương Hành cũng khó có được lúc nào như này, hắn mỉm cười hiền lành gật đầu.

Rốt cuộc vì nhiều người không thể ở lâu, tuy rằng Lương Sở Lâm hưng phấn nhưng lại biết không thể làm chậm trễ công việc cảu Vưu Lương Hành cho nên chỉ nhìn hắn thỉnh thoảng lại cười ngây ngô một chút.

Vưu Lương Hành ít nói, nhưng Liêu Túc nói nhiều, đặc biệt khi hắn lại muốn lôi kéo làm quen với Lương Sở Lâm cho nên hắn nói chuyện rất nhiệt tình với Lương Sở Lâm, mà Lương Sở Lâm cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe Liêu Túc quen biết với Lương Sở Hàm cũng vô cùng cao hứng nói chuyện.

Qua mười mấy phút, phòng 506 còn chưa xem xong, cán bộ đi theo thúc giục nói:

"Hội trưởng, chúng ta nên đi tới ký túc xá tiếp theo, nếu không đêm nay xem không xong mất."

Liêu Túc đang nói chuyện hăng hái, không muốn đi, hắn quay đầu nhìn Vưu Lương Hành nói:

"Để hội trưởng mang các ngươi đi trước, hội trưởng không thích nói chuyện, các ngươi cơ linh một chút, đừng tẻ ngắt a, này, Lương ca, cậu nhanh đi đi, chút nữa tôi tới."

Vưu Lương Hành bất đắc dĩ, đơn giản vứt Liêu Túc ở đó, nhưng khi tới của phòng 507, bước chân lại chợt dừng lại.

.... 507, Khang Thánh Triết ở đây.

Nghĩ tới Khang Thánh Triết, tâm tình của Vưu Lương Hành không duyên không cớ có chút vi diệu, bị Khang Thánh Triết trốn tránh một tháng không gặp, hiện tại lập tức sẽ vào phòng, bốn mắt nhìn nhau, không biết biểu tình của người kia là gì.

Thấy Vưu Lương Hành bất động, cán bộ ở phía sau cẩn thận hỏi:

"Hội trưởng?"

Vưu Lương Hành hoàn hồn, mặt vô biểu tình, nhưng tâm đột nhiên rung lên, đi nhanh bước vào cửa.
— QUẢNG CÁO —