Sau Lũy Tre Làng: Phần 2: Mối Thù Ngàn Năm

Chương 35: 35





Lúc này lại phải nói về việc khi thầy Long vừa ra trận giết địch, thì thầy Lạc đã bắt đầu tác pháp nhằm cứu sống được thầy Quân.

Nhưng việc này quả thật khó vô cùng,thầy Quân đã chết, chính miệng thầy Long đã xác nhận, thì cứu sống bằng cách nào đây? Con người ta được cấu tạo bởi thân thể và hồn phách, ấy vậy thầy Quân đã thi triển cấm pháp, dùng tay đánh vào các huyệt tử để kích phát tiềm năng, đào bới những thứ vốn đã tiềm tàng trong cơ thể mình, còn chưa hết thầy lại còn tự đốt cháy hồn phách để vượt cấp pháp lực.

Nay khí huyết thân thể khô héo, hồn phách tán đi, tinh tẫn mạng vong, chẳng nhẽ thầy Lạc không hiểu được điều đó hay sao? Thầy Lạc vẫn lẳng lặng mà tiến hành công việc, lấy trong túi vải đeo trên thân ra lần lượt từng món đồ, sắp đầy ra mặt đất, có nhiều món vô cùng kì lạ, mà bất cứ ai trong nhóm người ông Bình cũng chưa từng thấy bao giờ.

Có người không nén nổi tò mò, quay sang hỏi ông Bình:- Này ông Bình, thầy Lạc đang làm gì đấy? Sao tôi thấy nhiều món nhìn lạ thế? Liệu có cứu được thầy Quân không hở ông? Chứ tôi xót lắm ông ơi.- Suỵt, tôi nghe ông Tuấn bảo, dòng họ Trần có một vị sư tổ quy ẩn đã lâu, nay lại thấy thầy Long gọi thầy Lạc là sư phụ, đến tám, chín phần thầy Lạc chính là vị tổ sư ấy.


Mà đã đạt được tới cấp bậc như vậy thì ắt hẳn tính mạng của thầy Quân sẽ được cứu rồi.

Nên mọi người đừng đau thương quá.

Mà thôi, im lặng hết đi, để thầy Lạc còn làm phép.Không biết thầy Lạc có nghe được những lời bán tán của đám người hay không, chỉ thấy, thầy sau khi lấy đủ mọi thứ đồ vật ra, thì bắt đầu đứng dậy, châm lửa đốt ba nén hương thơm, giữ nhang trong tay mà chắp lại, rồi trịnh trọng quỳ lạy mà vái tứ phương, cao giọng:- Đệ tử Trần Lạc, truyền nhân đời thứ 12 của dòng họ Trần, cúi lạy Thủy Tổ Lạc Long Quân, cúi bái Thủy Mẫu Âu Cơ, máu rồng trong huyết mạch, xác tiên tạo thân này.

Công ơn tựa Nhật Nguyệt, giữa Thiên Địa chẳng phai.Đọc được đến đây, thầy Lạc cúi đầu vái lạy chín lần.

Sau đó lại tiếp tục mà hô lớn:- Đệ tử Trần Lạc, con cháu đời thứ 12 dòng họ Trần, nay xin kính thỉnh chư vi thần thánh tứ bất tử nơi cõi U Minh: Tản Viên Đại Vương đi từ biển lên núi, Phù Đổng Thiên Vương cưỡi ngựa đạp gió mà bay, Chử Đạo Tổ gậy nón lên trời, Tiên Chúa Liễu Hạnh ba lần đầu thai mà cứu thế.

Mong các ngài trong cõi U Minh, khai mở cửa tử, con dân mong cầu.

Các ngài chứng giám.Đoạn thầy Lạc lại tiếp tục cúi lạy thêm bảy vái.

Rồi lại ngẩng mặt mà tiếp tục khấn:- Đệ tử Trần Lạc, con cháu đời thứ 12 dòng họ Trần, cúi đầu kính thỉnh Thánh Tổ Thượng Phụ, An Nam Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.


Quyền của thánh, phép từ thánh.

Đệ tử làm phép cứu mạng huyết thống con cháu nhà ta, mong ngài gia trì pháp lực, đệ tử thỉnh cầu.Rồi như những lần trước, sau khi nói xong, thì thầy Lạc lại quỳ lạy như cũ, chỉ khác lần này thầy vái lạy năm lần.

Cứ tưởng lần này sẽ xong, nhưng thầy Lạc lại tiếp tục hô một lần nữa, không hiểu tại sao, cứ mỗi lần thỉnh cầu thì nét mặt thầy Lạc lại trắng bệc, trắng đến nỗi như da người chết vậy.Có thể nói lần này thầy Lạc cố hết sức, cả người run run, mồ hôi vã ra như tắm, thầy cất giọng:- Trần Lạc, đệ tử đời thứ 12, pháp môn Vạn Kiếp, pháp lực Trấn Long, nay dùng cấm pháp Sinh Tử Luân Hồi trong Vạn Kiếp Tông Bí Thuật, các vị tổ sư gia chứng kiến.

Quyết không thẹn với lòng, tâm vẫn sáng như gương.Khi lời nói vừa dứt, thì thầy Lạc ngay lập tức ngồi khoanh chân lại, hướng thầy Quân mặt đối mặt, điệu bộ giống y chang thầy Quân.

Sau đó thầy Lạc gầm lên:- Sinh Tử Luân Hồi - Khai - Tử Lộ U Minh - Khai .Xung quanh thầy Quân ngay lập tức có mười năm luồng sáng phóng thẳng lên trời, nhìn kỹ lại nơi phát ra nguồn hình như là đồ vật, trông rất giống ấn tín của các vị quan thời xưa vậy.


Nhưng mọi việc chưa xong, thầy Lạc dùng hai tay liên tiếp đánh vào ba vị trí, giữ trán và hai bả vai, làm xong thầy phun ra cả ngụm máu, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Hai tay thầy tiếp tục giơ cao rồi quát:- Sinh Tử Luân Hồi - Nghịch.Kì lạ thay các luồng sáng vốn đang chiếu thẳng lên trời ngay lập tức biến mất, người thầy Quân bên kia bắt đầu run lên từng hồi.

Thấy cảnh đó đám người ông Bình đều vui mừng ôm chầm lấy nhau, nhảy cẫng cả lên.

Thầy Lạc tiếp tục tác pháp, hai tay múa như vũ bão, vào giây phút quyết định, không biết từ khi nào có một đôi mắt màu xanh da trời đang nhìn về phía này.


— QUẢNG CÁO —