Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 441



Chương 441

‘Thậm chí vì scandal lần này mà mức độ nổi tiếng của “Truyền Kỳ Dung Phi” và sách mới của Diệp Văn đã tăng lên rất nhiều.

‘Thẩm Thanh Sơn tức giận đến mức đập điện thoại vào tường, ông ta đã thua.

Thua thảm bại, tiền mất tật mang, không những không hạ bệ được Du Ân và Diệp Văn mà còn rước họa vào thân, bác sĩ nói chân ông ta sẽ không thể cử động bình thường trong vòng ít nhất một tháng.

Đây không phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cơn đau bỏng rát khiến ông ta muốn chết.

Ít nhất trong một thời gian lâu nữa ông ta sẽ không có †âm tình đi hại Du Ân và Diệp Văn, giờ ông ta chỉ muốn vết thương của mình có thể mau chóng khỏi, không phải chịu ngứa ngáy đau đớn thế này nữa.

Nhưng Thẩm Dao vẫn cắn chặt môi, cực kỳ không cam lòng đứng ở bên giường của ông ta: “Ba, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm gì nữa? Nhìn chân ba hiện tại, con còn nghĩ ba đủ sức để lo chuyện khác sao?” Thẩm Thanh Sơn mắng Thẩm Dao.

‘Thẩm Dao cắn chặt môi, nhìn Thẩm Thanh Sơn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.

Có lẽ là vì quá mong đợi có thể hủy hoại được Du Ân nên Thẩm Dao không thể chấp nhận sự thật là mình đã thất bại.

Hơn nữa, cô ta vẫn luôn tự mãn rằng xuất thân gia đình của mình cao quý hơn Du Ân, nhưng bây giờ Du Ân đã trở thành con gái ruột của Diệp Văn, thân phận đủ để đè bẹp cô ta một cách triệt để.

‘Thẩm Dao nằm trên giường khóc không ngừng, vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình đã thất bại thảm hại.

Mặt Đổng Văn Huệ tái đi, Du Ân là con gái ruột của Diệp Văn?

Phải biết rằng bà ta đã luôn coi thường xuất thân của Du Ân, luôn cảm thấy rằng Du Ân không xứng với con trai của mình, nhưng bây giờ…

Đổng Văn Huệ ngã xuống ghế sô pha, không ngừng hồi tưởng về cách bà ta đối xử với Du Ân suốt những năm qua.

Đổng Văn Huệ là một người đặt lợi ích của mình lên trên hết, chỉ đối phương có quyền thế hơn nhà họ Phó, bà ta sẽ cúi đầu khuất phục, nhưng nhà họ Phó ở Giang Thành rất có danh vọng, bao nhiêu năm nay bà ta chưa bao giờ cúi đầu với bất cứ ai.

Đổng Văn Huệ nhớ lại ngay từ cái nhìn đầu tiên bà ta nhìn thấy Du Ân, không, chính xác là khi bà ta biết được con trai mình có quan hệ thể xác với Du Ân và bị cha con Du Thế Quần tới tìm, ngày đó bà ta đã nói rất nhiều lời vô cùng khó nghe không biết cha con Du Thế Quần có nói lại với Du Ân hay không.

Kể từ lúc đó, Đổng Văn Huệ chưa bao giờ nói lời hay ý đẹp nào với Du Ân, thậm chí còn sỉ nhục và làm khó Du Ân sau khi hai người kết hôn, không ít lần khiến Du Ân đỏ mắt.

Đổng Văn Huệ toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến điều này, nếu Du Ân phàn nàn với Diệp Văn, chẳng phải bà ta và Phó Thiến Thiến sau này sẽ không còn ngày lành để sống sao?

Con trai Phó Đình Viễn của bà ta cũng không đứng về phía bọn họ, cho dù bà ta và Phó Thiến Thiến bị Du Ân và Diệp Văn trả thù thì có lẽ Phó Đình Viễn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Đổng Văn Huệ càng nghĩ càng sợ hãi, bà ta vô cùng hối hận vì trước đó không đối xử tử tế với Du Ân.

Thấy sắc mặt của Đổng Văn Huệ không tốt lắm, Phó Thiến Thiến vội vàng chạy tới hỏi bà ta: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Đổng Văn Huệ nắm lấy tay Phó Thiến Thiến, run giọng nói: “Thiến Thiến, chúng ta đến gặp Du Ân để xin lỗi đi?”