Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 446



Chương 446

Nếu sau này anh có một đứa con gái bị người đàn ông khác bắt nạt, anh có thể trực tiếp đến xé xác nhà người đàn ông đó, Diệp Văn không làm gì anh cũng đã đủ lý trí rồi.

Vì vậy, thái độ của anh rất chân thành: “Cháu biết, trước đây cháu đã làm tổn thương cô ấy, nhưng bây giờ cháu đã biết mình sai, từ lúc chia xa với cô ấy, cháu mới thấy được sự quan trọng khi có cô ấy ở bên, cháu không thể sống mà không có cô ấy”

Diệp Văn không hề bị thuyết phục, ông ấy giơ ngón tay chỉ về phía cửa: “Có phải cậu muốn bây giờ đi khỏi đây luôn không?”

Phó Đình Viễn đành phải dừng chuyện này lại, lúc này anh chưa muốn đi, lát nữa anh còn muốn cùng Du Ân đối mặt với đám phóng viên đó.

Du Ân đang trang điểm trong nhà vệ sinh cũng nghe được những gì Phó Đình Viễn đã nói với Diệp Văn.

Cô thẫn thờ nhìn cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng trong gương, trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn không thể giải thích được.

Sau hơn một năm ly hôn, cô mới có được trái tim của người đàn ông mà cô từng yêu, như vậy có phải hơi muộn rồi không?

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt để xua đi những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi tâm trí, sau đó mở mắt và tiếp tục tập trung vào lông mày của mình.

Bây giờ mấy thứ tình yêu này đối với cô không quan trọng, điều quan trọng là gia đình và sự nghiệp của cô.

Sau khi Du Ân trang điểm xong, cả ba cùng nhau xuống lầu.

Dưới khách sạn có rất nhiêu phóng viên vây quanh, tất cả đều đang chờ Diệp Văn và Du Ân xuất hiện.

Nhưng các phóng viên không ngờ ngoài Du Ân và Diệp Văn, còn có Phó Đình Viễn xuất hiện.

Một phóng viên đã rất ngạc nhiên và hỏi: “Anh Phó, anh đây là đang?”

“Ông Diệp là đối tác quan trọng nhất của tôi, ông ấy xảy ra chuyện, tôi không nên ở đây sao?” Phó Đình Viễn chặn đứng sự nghỉ ngờ của các phóng viên bằng một câu lạnh lùng.

Diệp Văn giơ tay ra hiệu cho các phóng viên im lặng, sau đó chủ động nói: “Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ chúng tôi, sau một thời gian nữa, nhà họ Diệp sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng để chính thức giới thiệu cô con gái bảo bối của tôi với mọi người.”

“Từ giờ trở đi, nếu có bất cứ thắc mắc nào, các bạn có thể hỏi tôi” Diệp Văn nở nụ cười niềm nở và nhân hậu trước ống kính của các phóng viên, hoàn toàn không giống một kẻ tàn nhẫn lúc tống cha con Du Thế Quần vào tù, cũng không phải người hung hăng vả mặt Thẩm Thanh Sơn.

Diệp Văn đứng trước ống kính, Du Ân khoác tay ông ấy và đứng ở bên cạnh ông ấy, Phó Đình Viễn đứng sau hai cha con, ánh mắt nghiêm nghị bình tĩnh nhìn Du Ân.

Các phóng viên hỏi Diệp Văn: “Anh Diệp, ông và mẹ cô Du đã quen nhau như thế nào?” Diệp Văn nói thật: “Khi còn trẻ tôi học ở Giang Thành nên gặp được mẹ con bé, lúc đó chúng tôi rất yêu nhau, nhưng rồi gia đình tôi xảy ra chuyện, tôi phải nhanh chóng về nhà.”

“Nhà chúng tôi lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, ngay cả chính bản thân mình tôi còn không bảo vệ được thì sao dám quay lại tìm bà ấy, cứ như vậy, cho đến khi mọi chuyện yên ổn trở lại cũng đã là chuyện của mấy năm sau, tôi trở lại nhưng không tìm thấy bà ấy, chúng tôi hoàn toàn mất liên hệ.”

“Gần đây tôi cũng mới biết, vừa sinh con không bao lâu thì bà ấy đã qua đời” Giọng của Diệp Văn vô cùng bi thương.

Chuyện xưa này khiến người khác nghe được cũng đau buồn theo, đến nỗi các nhà báo cũng thở dài theo.

Một phóng viên hỏi Du Ân: “Cô Du, sau này cô sẽ đến thủ đô ở cùng ông Diệp chứ?”