Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 448



Chương 448

Các phóng viên bật cười trước câu nói của Diệp Văn, nhưng họ cũng hiểu được tại sao Diệp Văn lại nói như vậy, ông ấy sợ sau này sẽ xuất hiện những tin đồn không hay về con gái yêu quý của mình.

Du Ân có Diệp Văn và nhà họ Diệp chống lưng, vì vậy cô không cần lấy lòng ai khác, những người khác không lấy lòng cô đã là tốt rồi.

Nhưng nghe Diệp Văn nói như vậy, Phó Đình Viễn cảm thấy không vui lắm.

Nếu sau này anh tặng cho Du Ân một món quà đắt tiền nào đó, anh sẽ bị coi là một người đàn ông vớ vẩn nào đó sao?

Thật là khó chịu.

Diệp Văn bảo vệ Du Ân nghiêm ngặt như vậy là không muốn cho cô kết hôn sao? Muốn cô độc thân cả đời sao?

Sau khi giải thích tất cả những gì cần giải thích với các phóng viên, Diệp Văn vẫy tay với các phóng viên: “Giải tán thôi, tôi hy vọng lần tiếp theo chúng ta gặp lại nhau sẽ là lúc bộ phim mới của cha con chúng tôi phát sóng.”

Hàm ý là trong khoảng thời gian này, đừng ai tới làm phiền ông ấy và Du Ân.

Diệp Văn nói xong liền quay sang nhìn Phó Đình Viễn nói: “Anh Phó, vậy nhờ anh đưa con gái về nhà, tôi không tới chỗ con bé nữa, sáng mai tôi sẽ lên máy bay trở về.”

Diệp Văn thoải mái nhờ Phó Đình Viễn làm sứ giả hộ hoa trước mặt các phóng viên, đương nhiên không ai phản đối nên sau đó Du Ân đã lên xe của Phó Đình Viễn rời đi, Diệp ‘Văn cũng trở về khách sạn của mình.

Đến giờ, vụ việc này mới đi đến hồi kết.

Du Ân không vướng vào tai tiếng hay bị đào thải khỏi giới biên kịch, thay vào đó, cô có được thân phận của một công chúa nhà họ Diệp, sau này sẽ có vô số người phải lấy lòng cô.

Những người đã lên kế hoạch này để cố gắng nhìn thấy cô xấu hổ và thất bại khóc không thành tiếng.

Trên đường trở về, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ Tô Ngưng.

Tô Ngưng hào hứng gọi cho Du Ân sau khi thấy Du Ân và Diệp Văn kết thúc cuộc phỏng vấn trên TV, ngay khi điện thoại được kết nối, cô đã nghe thấy Tô Ngưng hét lên một cách đầy phấn khích: “Bảo bối, cậu đỉnh quá!”

“Sau này cậu phải chống chưng cho tớ đó!” Tô Ngưng không chút khách khí yêu cầu.

Du Ân nghe xong thì vui vẻ bật cười, cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang trong lòng đều tiêu tán, câu nói đầu tiên của Tô Ngưng đã khiến cô thoải mái cười to.

Tô Ngưng thực sự là một hạt dẻ cười.

Khi Phó Đình Viễn nhìn thấy cô cười thành tiếng, trong lòng anh càng chua xót hơn, tràn đầy phiền muộn.

Tô Ngưng có thể khiến cô cười, nhưng anh không có khả năng đó, anh sẽ chỉ khiến cô vừa buồn vừa tức.

Sau này lại có Diệp Văn bảo vệ cô, sự tồn tại của anh dường như không còn chút giá trị nào. : Du Ân hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Phó Đình Viễn, cô cười rồi nói với Tô Ngưng: “Tớ nhất định sẽ chống lưng cho cậu, nhưng cậu chắc chắn là cần tớ chống lưng sao?”

Với tính cách của Tô Ngưng thì còn cần người chống lưng sao?

Là chị đại thời trung học, giờ là tấm gương sáng cho ngành giải trí, Tô Ngưng đã chống lưng cho cô từ những ngày còn đi học cho đến tận bây giờ.

Tô Ngưng cười khúc khích: “Chúng ta chống lưng cho nhau.”

Tô Ngưng lại hỏi: “Đúng rồi, hiện giờ cậu ở đâu?”

Du Ân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nói vị trí của mình: “Chắc mười phút nữa tới nhà.”