Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 449



Chương 449

Lúc này Du Ân rất biết ơn Diệp Văn, ông ấy tặng cho cô căn biệt thự ở cùng khu với Tô Ngưng, như vậy bọn họ có thể dễ dàng gặp nhau bất cứ lúc nào.

Khi bưồn có thể gặp nhau, ôm nhau an ủi, khi vui có thể cùng nhau uống rượu, liên hoan.

Tô Ngưng vui vẻ nói: “Tốt quá, tớ gọi n rồi sẽ qua ngay, mở một chai rượu ngon để chúc mừng cậu.”

Du Ân cũng vui vẻ nên đồng ý: “Được.”

Tô Ngưng nói thêm: “Đúng rồi, chủ tịch Chung cũng ở đây, chắc là sau khi xem tin tức nên lo lắng cho cậu nên đi theo tớ tới đây, cùng tớ chờ cậu xử lý xong mọi chuyện.”

“Ừm” Du Ân lên tiếng.

Tô Ngưng lại hỏi: “Cái đó… không phải Phó Đình Viễn đưa cậu trở về sao? Anh ta muốn tới không?”

“Để tớ hỏi anh ta” Du Ân đáp, sau đó quay sang hỏi Phó Đình Viễn đang lái xe bên cạnh: “Tô Ngưng nói lát nữa đến chỗ cô ấy ăn tối, anh có đi không?”

Phó Đình Viễn khó chịu đáp lại: “Không đi.”

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ đồng ý đi, một khắc cũng không rời cô, nhất là khi Chung Văn Thành cũng có mặt, anh sẽ không vắng mặt.

Nhưng anh lúc này đang rất chán nản, cảm thấy mình thật vô dụng.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình kém cỏi.

Du Ân liếc anh một cái, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với Tô Ngưng: “Anh ta không đi, lát nữa tớ tự mình tới.”

“Anh ta không tới tr?” Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Bình thường anh ta đâu có như vậy?”

Không phải gần đây Phó Đình Viễn đang theo đuổi Du Ân dữ dội sao? Du Ân đến thủ đô, anh cũng có thể đi cả đêm chạy theo, tại sao bây giờ lại vắng mặt buổi tụ họp chúc mừng Du Ân?

Người ta nói trái tim phụ nữ như kim đáy biển, nhưng trái tim của Phó Đình Viễn cũng vô cùng khó tìm.

“Bây giờ không nói nữa, lát nữa gặp nói tiếp.” Du Ân không muốn Tô Ngưng tiếp tục nói về Phó Đình Viễn nên nhanh chóng cúp điện thoại.

Xe chạy được một đoạn thì Du Ân đần dần cảm nhận được Phó Đình Viễn bên cạnh đang phiền muộn.

Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cô vẫn không hỏi anh làm sao, tâm trạng anh tốt hay xấu có liên quan gì đến cô chứ?

Hai người quay trở lại tiểu khu cô sống trong im lặng, Phó Đình Viễn đưa Du Ân đến biệt thự của Tô Ngưng, Du Ân cảm ơn anh và ra khỏi xe.

Vừa bước xuống xe, Phó Đình Viễn đã nhấn ga và phóng đi.

Tô Ngưng đi ra mở cửa cho Du Ân, nhìn đuôi xe của Phó Đình Viễn thì bối rối hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

“Không” Du Ân thậm chí còn bối rối hơn.

Tô Ngưng khó hiểu: “Vậy tại sao anh ta lại không ăn cơm với bọn mình?”

“Tớ không biết.” Du Ân vừa nói vừa bước vào nhà của Tô Ngưng.

Sau khi Tô Ngưng đóng cửa lại, cô ấy thì thào nói: “Không phải anh ta luôn muốn ở bên cạnh cậu 24/24 sao?”

Du Ân bất đắc dĩ nhìn Tô Ngưng: “Đừng nhắc tới anh ta nữa, khó khăn lắm tớ mới được yên tĩnh một lát.”