Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 457



Chương 457

Nhưng anh vẫn căm tức vì không hỏi được về mối quan hệ của cô với Chung Văn Thành, vì vậy bèn cúi người và cắn vào đầu vai trắng nõn của cô một cái. Du Ân bị đau thì vùng vây, nhấc chân ra rồi dứt khoát đá anh ra khỏi giường.

Du Ân không ngờ lại đá anh xuống được, ai mà biết được lần này anh không hề trốn chứ.

Nhưng cô không thể quan tâm đến cái người ngã phịch xuống đất kia nữa, đứng dậy vội vã rời khỏi giường để trả lời cuộc gọi của Diệp Văn.

Diệp Văn gọi video, Du Ân không dám ở lại trong phòng.

ngủ, dù sao Phó Đình Viễn vẫn ở đó.

Cô đóng cửa phòng ngủ và đi ra phòng khách bên ngoài, chỉnh trang quần áo một chút, bình ổn cảm xúc lại, bấy giờ mới kết nối với cuộc gọi video.

“Xin lỗi ba, vừa rồi con có chút việc.” Du Ân chỉ có thể viện cớ như vậy.

Diệp Văn ân cần hỏi cô: “Vậy không làm phiền con chứ?”

Du Ân vội nói: “Không, không, con nói xong rồi.”

Bởi vì ngày mai Diệp Văn định trở về thủ đô rồi nên hai cha con rất bịn rịn. Sức khỏe Thư Ninh không tốt, Diệp Văn không thể rời đi quá lâu. Mà “Truyền Kỳ Dung Phi” trên tay Du Ân hiện giờ sẽ khai máy khi Chung Văn Thành trở lại, cô càng không thể đi theo.

Vì vậy, hai cha con trò chuyện một lúc lâu. Sau khi cúp điện thoại, Du Ân đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Phó Đình Viễn đã ngủ quên trên giường của cô mà không chút khách khí gì.

Du Ân quả thực cạn lời đến cực điểm. Cô tưởng anh đã rời đi từ lâu, nhưng không ngờ anh không những không rời đi mà còn ngủ quên mất.

“Phó Đình Viễn!” Du Ân bước tới, nhấc cái chăn ra khỏi người anh, người đàn ông trên giường không chút động đậy.

Du Ân tức giận sắp chết, giơ tay đẩy anh vài lần, kết quả anh chỉ lật người lại, chiếm hơn một nửa giường của cô.

“Anh còn muốn giở trò vô liêm sỉ nữa àI” Dưới lửa giận trào dâng, Du Ân không ngừng chửi bới.

Tuy nhiên, dù bị cô mắng chửi thậm tệ, Phó Đình Viễn vẫn lăn ra ngủ.

Du Ân tức giận đến mức chỉ có thể tự mình xoay người rời đi. Cô xem như nhìn thấu anh rồi, tối nay anh nhất quyết muốn ở lại chỗ của cô.

Vậy anh cứ ngủ ở chỗ này là tốt rồi, còn cô sẽ đi ngủ ở phòng ngủ khác.

Cũng may có nhiều phòng, nếu là căn hộ cô thuê lúc trước, anh lại khinh người quá đáng như vậy, đêm nay cô cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha thôi.

Vì có trải nghiệm đau đớn khi Phó Đình Viễn đột nhập vào phòng tắm, Du Ân đã khóa cửa phòng ngủ dành cho khách, ngủ một cách thoải mái.

Sáng hôm sau, cô đi từ sớm tiễn Diệp Văn đến sân bay, dứt khoát không về phòng ngủ, cũng không quan tâm Phó Đình Viễn đi như thế nào. Dù sao cũng là lúc cô tiễn Diệp Văn xong về nhà thì Phó Đình Viễn đã không còn ở đó.

Du Ân chạy ra ban công của phòng ngủ để xem xét, cảm thấy mình cần phải lắp một lan can bảo vệ hoặc một cái gì đó để tránh anh lại trèo qua tường một lần nữa.

Sau khi thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị ngồi vào máy tính viết bản thảo, Du Ân nhận được cuộc gọi từ Dịch Thận Chỉ.

Dịch Thận Chỉ lười biếng nói qua điện thoại: “Cô chủ nhà họ Diệp thân mến, tôi có thể vinh hạnh mời cô ăn bữa tối nay được không?”