Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 463



Chương 463

Hơn nữa, Phó Đình Viễn cũng là một người được nhiều người biết đến, gọi anh là quý ngài chồng cũ khá là lịch sự.

Tuy nhiên, điều mà Du Ân không ngờ tới là vì cách xưng hô thuận miệng của cô, người hâm mộ của cô đã ngay lập tức bay theo, trong phần bình luận chỉ thấy toàn là “quý ngài chồng cũ” để nhắc về Phó Đình Viễn.

Ban đầu Du Ân không nghĩ là có chuyện gì, nhưng sau khi thấy mấy người hâm mộ luôn miệng dùng từ này, cô liền cảm thấy, có vẻ như, quả thực có chút… hàm ý mỉa mai.

Du Ân đỡ trán với máy tính. Cô cũng đã n đừng nhắc tới Phó Đình Viễn nữa mà, tại sao bọn họ vẫn cố chấp thế.

Lúc này, điện thoại nhận được tin nhắn thoại của Phó Đình Viễn. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vợ cũ yêu quý, cảm ơn cái tên mới mà em đã tạo cho tôi.”

“Em có tin ngay bây giờ tôi sẽ công khai tôi chính là quý ngài chồng cũ mà em gọi, để em và quý ngài chồng cũ không chỉ có quá khứ mà còn tiếp diễn nữa không?” ¡ Du Ân: “…

Cô đã nói anh là đồ thần kinh, đồ điên mà.

Du Ân cũng không cam lòng yếu thế mà trả lời anh: “Sao nào? Anh không hài lòng với cái xưng hô này à? Bằng không, anh nghĩ tôi nên gọi anh là gì?”

Cũng không biết có chuyện gì, kể từ khi cô trở về nước và lại có tiếp xúc với Phó Đình Viễn, hai người họ dường như không mấy vui vẻ mỗi khi giao tiếp với nhau. Mười bận thì có tám hồi đều sẽ tan rã trong không vui.

Du Ân đã tổng kết lại một chút, nguyên nhân là do cô.

Trước kia cô luôn muốn lấy lòng Phó Đình Viễn, luôn muốn làm cho anh vui vẻ, luôn muốn anh có ấn tượng tốt về cô, cho nên căn bản cô không có chút cá tính nào trước mặt anh.

Anh nói gì thì chính là thế, anh yêu cô như thế nào thì cô liền như thế đó.

Bây giờ thì khác, anh nói những lời cô không thích nghe thì cô lập tức đáp trả lại. Dù sao cô cũng không quan tâm anh có vui hay không.

Anh làm không tốt thì bị cô mắng té tát, đánh túi bụi, dù sao anh cũng không tức giận.

Tóm lại, bây giờ cô không quen anh nữa.

Mà đối với hành vi Du Ân tranh cãi với anh, Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, một lúc sau anh mới nghiến răng trả lời tin nhắn thoại của cô: “Du Ân, không phải là em ăn gan hùm mật gấu rồi đấy chứ?”

Sau lần cô không nói hai lời mà cúp điện thoại của anh, chặn mọi thông tin liên lạc của anh, tối hôm qua cô còn đánh mắng anh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải cô muốn lên trời luôn hay không?

“Cũng không có” Đối mặt với lời buộc tội của Phó Đình Viễn đối với mình, Du Ân nhẹ nhàng phủ nhận, rồi dứt khoát chỉ ra: “Phó Đình Viễn, chỉ là tôi không yêu anh nữa mà thôi.”

Sau khi nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên, không muốn để ý tới Phó Đình Viễn nữa.

Du Ân không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra với mình, đột nhiên trở nên gắt gỏng đến thế. Có thể là do tối hôm qua Phó Đình Viễn đã đi quá xa, hoặc cũng có thể là do dì cả sắp tới rồi nên mới cáu kỉnh.

Du Ân tập trung vào công việc, nhưng Phó Đình Viễn bị câu nói “Tôi không còn yêu anh nữa” xuyên vào tim một cách tàn nhẫn. Anh mím môi dựa vào ghế văn phòng, cụp mắt xuống, không nói lời nào.

Kể từ khi gặp nhau sau khi ly hôn đến bây giờ, cô đã hơn một lần nói rằng cô không còn yêu anh nữa.