Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 544



Chương 544

Phó Đình Viễn vừa rời đi, Phó Thiến Thiến đã chạy ra khỏi phòng của mình: “Mẹ, anh nói thế nào?”

Đổng Văn Huệ tức giận nói: “Nó còn có thể nói thế nào? Bảo chúng ta ở trong nhà đừng đi ra ngoài.”

“Con biết là sẽ như vậy mà.” Phó Thiến Thiến cực kỳ giận dữ: “Anh ấy chẳng hề giúp đỡ mẹ con chúng ta, cho dù là chuyện của mẹ hay chuyện của con, anh ấy hoàn toàn không xem chúng ta là người nhà.”

Lúc này, Đổng Văn Huệ vốn đã bình ổn được tâm trạng, lại vì lời nói của Phó Thiến Thiến mà nổi giận lần nữa.

Phó Thiến Thiến lại hống hách nói: “Con mặc kệ, cho dù anh không ở bên Thẩm Dao thì con cũng không chấp nhận Du Ân.”

Phó Thiến Thiến đã nói ra nỗi lòng của Đổng Văn Huệ, Đổng Văn Huệ cũng tiếp lời ngay: “Mẹ cũng không chấp nhận.”

Phó Đình Viễn lái xe quay về nhà của mình, anh liếc nhìn tình huống nhà Du Ân ở kế bên, cô vẫn chưa về.

Phó Đình Viễn khẽ cau mày, cảm thấy mình cần phải bảo cô thêm vân tay của anh vào khóa vân tay nhà của cô. Không biết tại sao, sau đêm qua, anh không hề muốn quay lại nhà của mình, mà chỉ muốn ở mãi trong nhà của cô.

Nhưng bây giờ anh không thể vào nhà của cô, đành phải trở về nhà của mình trước.

Anh vừa đi vào nhà vừa gọi cho Du Ân. Lúc này Du Ân đang ngủ trong xe của Tô Ngưng.

Tô Ngưng vẫn đang quay phim, còn cô thì không muốn về nhà đối mặt với Phó Đình Viễn, nên trốn trong xe của Tô Ngưng cả ngày.

Tất nhiên, cô cũng không nhàn rỗi, mà soạn ra một bản thỏa thuận sau này sẽ sống chung như thế nào bằng điện thoại, dự định sẽ về nhà đưa cho Phó Đình Viễn xem.

Cuộc điện thoại của Phó Đình Viễn đã đánh thức cô, cô bóp cái trán hơi đau nhức, lấy lại tinh thần nghe điện thoại.

“Chừng nào em về?” Phó Đình Viễn hỏi cô qua điện thoại.

Cô thành thật trả lời: “Sếp Chung nói tối nay sẽ mời người trong đoàn phim đi ăn, nên tôi không thể về trước được.”

Cô cũng nằm trong danh sách được Chung Văn Thành mời, vừa khéo có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.

Phó Đình Viễn cười khẩy nói: “Có lẽ anh ta chỉ muốn mời em thôi đúng không?”

Nhưng vì Chung Văn Thành là người được nhiều người chú ý, không thể công khai mời Du Ân đi ăn được, nên mới lấy danh nghĩa tốt đẹp mời cả đoàn phim đi ăn.

Du Ân bất mãn: “Sao con người anh lại ăn nói kỳ cục như vậy? Sếp Chung cảm thấy sự cố lần trước đã được giải quyết, nên muốn chúc mừng một chút thôi.”

Du Ân chẳng hề nghĩ ngợi nói đỡ cho Chung Văn Thành, Phó Đình Viễn bị cô chọc tức đến phát điên.

Nhưng trong lúc tức giận, anh lại cảm thấy điệu bộ nói chuyện nhẹ nhàng của cô khiến anh thật sự không thể tức giận được.

Du Ân không phải loại con gái lớn tiếng, cho dù cô tức giận thì hầu như lần nào cũng nói chuyện một cách nhàn nhã, khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi nghe thấy.

Phó Đình Viễn không khỏi dịu giọng: “Tôi nhớ em rồi, em mau quay về đi.”

Cả người Du Ân bắt đầu nổi da gà: “Phó Đình Viễn, tôi có viết một thứ, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh xem.”

Dứt lời, Vu Ân liền cúp điện thoại, gấp gáp gửi bản thỏa thuận đã mình đã vạch ra kia cho Phó Đình Viễn.

Điều đầu tiên trong bản thỏa thuận chính là: Nếu đã là quan hệ thể xác, mong bên nam cố gắng thực hiện biện pháp tránh thai.

Điều đầu tiên đã giáng một đòn nghiêm trọng vào ngực Phó Đình Viễn, anh nắm chặt điện thoại một hồi lâu, không còn tâm trạng để đọc tiếp cô viết gì nữa.