Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 568



Chương 568

Nếu không, Thẩm Dao đã không thể tụ tập nhiều người như vậy vào tối nay. Trong đám tiểu thư danh viện này, có người nhiệt tình với Du Ân, vì muốn kéo gần mối quan hệ với nhà họ Diệp, ví dụ như Tôn Hiểu Vân.

Có người đến xem Du Ân ngượng ngùng xấu hổ, hoặc có thể nói là tới xem đại chiến.

Nhìn thấy Du Ân đã chiếm lấy ánh đèn sân khấu, Thẩm Dao nghiến răng và ra hiệu cho một người phụ nữ bên cạnh cô ta nhanh chóng tung chiêu khác để đối phó với Du Ân.

Người phụ nữ kia cười khúc khích và nói: “Mọi người ăn no rồi nhỉ. Tôi thấy đằng kia có một cây đàn piano, tôi sẽ chơi một giai điệu để góp vui cho mọi người nha.”

Mọi người vỗ tay hưởng ứng, người kia lại nhìn Du Ân và nói: “Cô Du, cô là nhân vật chính của chúng ta đêm nay, tôi thả con tép bắt con tôm một chút, xíu nữa đến lượt cô xuất thủ nhé?”

Vẻ mặt Du Ân lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó có chút kháng cự nói: “Hay là bỏ đi?”

Du Ân thừa nhận rằng biểu hiện của cô lúc này là đang diễn, cô cũng không muốn điều đó, nhưng Tô Ngưng nhất quyết bảo cô diễn.

Đôi khi có một người bạn là diễn viên cũng không tốt, động một tí là như bị nghiện diễn luôn.

Tô Ngưng nói rằng khi Thẩm Dao hoặc đồng bọn của Thẩm Dao đi chơi piano hoặc khiêu vũ, cô phải giả vờ rất bối rối, né tránh và không muốn chơi, như thể cô không biết gì, để giá trị đắc ý của họ tăng lên tới đỉnh điểm.

Sau đó, khi cô bị buộc phải chơi, hãy cho họ một sự xoay chuyển tuyệt đẹp, để cảm giác bị ngược của bọn họ có thể tăng lên mức cao nhất.

Lúc đầu Du Ân không đồng ý, cô là nhà biên kịch, không phải diễn viên.

Kỹ năng diễn xuất của cô thực sự rất vụng về, nếu là một cảnh đơn giản thì không thành vấn đề, nhưng cảnh này khá phức tạp…

Tô Ngưng không đồng ý và ép buộc cô phải diễn, vì vậy cô phải thỏa hiệp.

Tôn Hiểu Vân đi tới, lo lắng hỏi Du Ân: “Có phải họ cố tình gây khó dễ cho cô không?”

Du Ân khẽ chớp mắt với Tôn Hiểu Vân, Tôn Hiểu Vân đã hiểu ý cô trong giây lát, hóa ra là muốn chơi chiêu với Thẩm Dao à?

Không hỏi thêm câu nào, Tôn Hiểu Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Du Ân, trong mắt người ngoài giống như cô ấy đang an ủi Du Ân đang bối rối, thật ra thì Tôn Hiểu Vân nói với Du Ân: “Rất mong chờ đấy.”

Sau khi người phụ nữ kia chơi xong bài hát, tất cả mọi người đều vỗ tay, và sau đó mọi người đều chuyển sự chú ý sang Du Ân.

Khuôn mặt Du Ân đầy sự xấu hổ, bối rối đứng dậy.

Tất cả những chi tiết này đều được Tô Ngưng dạy cho Du Ân.

Nước da của Du Ân rất trắng, chiếc váy len màu đen trên người càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn.

Với sợi dây chuyền ruby quanh cổ, dù cô không làm gì thì cũng khiến người ta khó có thể rời mắt.

Thẩm Dao khoanh tay đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Du Ân trước cây đàn, chỉ chờ Du Ân sẽ bẽ mặt.

Mặc dù đã bao trước địa điểm tối nay nhưng cô ta cũng sắp xếp người của mình quay video và chụp ảnh trong góc, chỉ cần Du Ân bẽ mặt, cô ta thề sẽ dùng hết sức lực để bôi đen Du Ân đến chết.

Lần này, cô ta phải khiến Du Ân không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người.

Nhưng ai biết, sau khi Du Ân ngồi xuống, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, tự tin vững vàng, cũng không có chút lo lắng như vừa rồi.