Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 578



Chương 578

Người chống lưng cho Thẩm Thanh Sơn tuy ngày thường không chọc tức nhà họ Diệp lắm, nhưng dù sao người đó cũng không phải là người đàng hoàng, cấp trên đã sớm muốn động đến hắn từ lâu rồi.

Tận dụng cơ hội này, chi bằng nhổ cổ tận gốc bên kia, để xem Thẩm Thanh Sơn còn có thể cứng tới mức nào.

Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Văn gọi điện cho Phó Đình Viễn trước, bởi vì vẫn còn sớm, Phó Đình Viễn giọng đầy ngái ngủ, giọng nói cực kỳ trầm thấp.

Diệp Văn không hờn giận mà quở trách: “Đàn ông con trai sao lại nói chuyện nhỏ như con gái thế.”

Phó Đình Viễn bị mắng: “…”

Không phải anh sợ đánh thức Du Ân, hay là sợ Diệp Văn biết rằng anh đã ngủ với Du Ân hay sao.

Cầm điện thoại di động ra khỏi phòng ngủ, Phó Đình Viễn trở lại giọng nói bình thường: “Ông Diệp tìm tôi có việc gì không?”

Diệp Văn cố tình thăm dò anh: “Sao thế? Vừa rồi không dám nói to, là do bên cạnh có phụ nữ à?”

Phó Đình Viễn mím môi phủ nhận: “Làm sao có thể chứ?”

Diệp Văn lạnh lùng nói: “Có mấy tên đàn ông, ngoài miệng thì nói một cách hoa mỹ, thực ra lại giữ một đám con gái nhỏ sau lưng.”

Phó Đình Viễn cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, cái gì mà một đám gái nhỏ chứ, một Du Ân đã đủ khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi.

Nhưng mà anh cũng không phải dạng vừa, vì vậy, anh nói với Diệp Văn: “Bên cạnh tôi có một người đấy, là con gái của ông.”

Diệp Văn chế nhạo: “Ha ha, nó cần cậu nuôi hay sao?”

Chưa kể bây giờ cô có khả năng làm việc một mình, và cho dù không có thì ông vẫn có thể nuôi nổi.

Không tiếp tục nói những chuyện vô bổ này với Phó Đình Viễn, Diệp Văn quay sang nói: “Thẩm Thanh Sơn và con gái ông ta lại giở trò, vu oan cho Du Ân muốn gả cho cậu bằng mọi cách.”

“Đúng là điếc không sợ súng.” Phó Đình Viễn trầm giọng nói một câu.

Diệp Văn nói: “Tôi dự định tìm cha con Du Thế Quần và yêu cầu họ ra mặt thừa nhận rằng lúc đó Du Ân đã bị gài bẫy.”

“Ồ.” Phó Đình Viễn nghiêm nghị nói: “Nếu đã như vậy thì mối quan hệ trong quá khứ của tôi và Du Ân không thể giấu được nữa, tôi phải nói ra vài điều.”

Diệp Văn hỏi anh: “Cậu định nói gì?”

Phó Đình Viễn trả lời: “Không cần biết chúng tôi đã bắt đầu như thế nào, hiện tại tôi chỉ thầm muốn cô ấy hồi tâm chuyển ý.”

Diệp Văn hừ lạnh: “Cũng gần như vậy!”

Lời nói của Phó Đình Viễn cũng là gián tiếp thổ lộ với Du Ân, mặc dù Diệp Văn luôn không ưa Phó Đình Viễn, nhưng với tình hình hiện tại, lời nói của Phó Đình Viễn sẽ là sự hỗ trợ đắc lực cho Du Ân.

Sau khi hai người nói xong vấn đề này, Phó Đình Viễn nghiêm túc nói với Diệp Văn: “Tôi định sẽ động vào Thẩm Thanh Sơn.”

“Ồ?” Diệp Văn nhướng mày, ông ấy và Phó Đình Viễn cùng nghĩ đến chuyện này sao?

Phó Đình Viễn lại nói: “Thẩm Thanh Sơn không thể giữ lại, tránh những phiền phức không đáng có.”

“Tôi cũng đang có ý này.” Mặc dù giọng điệu của Diệp Văn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại ẩn giấu sự tàn nhẫn: “Ngay cả cái cây phía sau ông ta cũng phải nhổ lên.”

“Được.” Phó Đình Viễn vui vẻ đáp lại.