Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 587



Chương 587

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Nếu không phải vì anh đưa tôi lên hot search, anh cho rằng tôi sẵn lòng tiếp đãi khách ở nhà à?”

Phó Đình Viễn nhất thời nghẹn họng, hóa ra là lỗi của anh sao?

Anh vội vàng ngăn cô lại và nói: “Em có thể mời anh ta đến nhà hàng của Dịch Thận Chi dùng bữa mà, anh sẽ đánh tiếng với Dịch Thận Chi trước, bố trí bảo vệ nghiêm ngặt.”

Du Ân nói: “Vậy thì cũng không thể cả ngày ăn ở đó chứ?”

Phó Đình Viễn lơ đễnh nói: “Sao lại không thể? Nhà hàng của Dịch Thận Chi chính là phục vụ cho mấy người chúng ta mà.”

“Chỉ là phục vụ cho bọn anh thôi.” Sau khi Du Ân nói xong, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ra ngoài.

Cô không muốn quá thân thiết với Phó Đình Viễn, không muốn làm phiền bạn bè của anh.

Vừa đi được vài bước, Du Ân quay lại nói với Phó Đình Viễn như nhớ ra điều gì đó: “Lát nữa anh dọn dẹp đi, đừng chờ đến lúc Hà Vĩ Niên đến làm khách mới dọn.”

Phó Đình Viễn: “…”

Mấy ngày nay anh cố ý di chuyển đồ đạc của mình từng chút một qua, chỉ để chó thấy cảm giác tồn tại của mình, bây giờ cô lại yêu cầu anh chuyển hết đi ư?

Phó Đình Viễn vốn tưởng rằng anh chuyển từng chút như thế thì Du Ân sẽ không phát hiện được, thật ra Du Ân đã phát hiện rồi, nhưng cũng lười để ý thôi, nhưng hiện tại cô muốn tiếp đãi Hà Vĩ Niên ở nhà, anh nhất định phải chuyển đi.

“Anh sẽ đi mua sắm với em trước.” Phó Đình Viễn đổi chủ đề.

Du Ân lắc đầu nói: “Không cần, không phải đám Chu Mi sẽ đến đây báo cáo với anh sao?”

Để tránh ảnh hưởng đến chuyện cũ của Phó Giang và Đổng Văn Huệ đối với Phó Thị, nên những ngày này Phó Đình Viễn đã không xuất hiện trước công chúng, vì vậy Chu Mi hoặc Chu Nam sẽ đến nhà Phó Đình Viễn vào mỗi buổi sáng để báo cáo công việc.

Du Ân nói thêm: “Tôi có thể tự mua, nhưng tôi cần mượn xe của anh.”

Ngày thường, Du Ân căn bản không cần xe khi đi ra ngoài, nhưng hôm nay lái xe càng thuận tiện hơn.

Phó Đình Viễn cũng rất vui: “Anh sẽ bảo Chu Mi đến nhà và lái chiếc BMW màu trắng mà anh từng lái qua.”

Chiếc xe mà anh đang đỗ bên ngoài là một chiếc Land Rover, không thích hợp cho phụ nữ lái.

Du Ân rũ mắt xuống, nói: “Tùy anh.”

Phó Đình Viễn nhận thấy tâm trạng cô có chút thay đổi, bước đến ôm cô vào lòng và hỏi: “Em không thích chiếc xe đó sao?”

“Không có.” Chiếc xe chỉ là phương tiện đi lại đối với Du Ân. Chiếc BMW màu trắng mà Phó Đình Viễn nhắc đến là do ông cụ tặng cho cô. Cô không muốn lái nó bây giờ vì cô nghĩ khi ngồi lên sẽ nhớ lại quá khứ thôi, không phải vì cô không thích nó.

Thấy cô không nói, Phó Đình Viễn vội nói: “Anh sẽ đưa em một chiếc mới.”

“Không, có xe đi là tốt rồi.” Du Ân cảm thấy đôi khi cô và Phó Đình Viễn không thể giao tiếp suôn sẻ chút nào. Điều cô quan tâm hoàn toàn khác với những gì anh quan tâm.

Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô có khúc mắc, vì vậy anh ôm cô và nói: “Nếu không thể từ bỏ quá khứ, vậy thì chúng ta lựa chọn ôm luôn đoạn quá khứ đó,cùng sống hòa thuận với nó được không.”