Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 595



Chương 595

Phó Đình Viễn nói thêm: “Hơn nữa, ngày mai Hà Vĩ Niên cũng không cần đến, chắc Du Ân sẽ không thể tiếp đãi anh ta được.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Diệp Văn nói xong, dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng cảm ơn Phó Đình Viễn: “Lần này, cảm ơn cậu.”

Phó Đình Viễn nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi cứu cô ấy là vì chính mình. Ông không cần phải cảm ơn tôi.”

Anh và Du Ân bây giờ có quan hệ gần gũi nhất giữa nam và nữ, và cô nghiệm nhiên là người phụ nữ của anh.

Tuy nhiên, vì quá tức giận đến mức gần như mất trí, Diệp Văn cũng không để ý đến việc Phó Đình Viễn nhấn mạnh Du Ân là người phụ nữ của mình.

Khi Thẩm Dao tỉnh dậy với những vết bầm tím khắp người thì đã là nửa giờ chiều.

Lúc đầu khi bị Tống Tử Dụ chiếm hữu, cô ta rất tuyệt vọng và tức giận, nhưng sau đó bị hành hạ đến mức không thể quan tâm đến tức giận, vì không chịu nổi đau đớn, sau đó cô ta lại ngất đi, nhưng Tống Tử Dụ vẫn tiếp tục.

Cô ta đã cho Tổng Tử Dụ một liều thuốc nặng, thế nên bây giờ Tống Tử Du đã trút hết dục vọng lên người cô ta.

Tống Tử Dụ ngủ thiếp đi bên cạnh cô ta, nhìn bộ dạng như không có việc gì của người đàn ông này, Thẩm Dao liều mạng lấy gối che mặt Tống Tử Dụ: “Tống Tử Dụ, tôi sẽ giết anh!”

Dù sao thì Tống Tử Du cũng là một người đàn ông, khi bị khó thở rồi tỉnh dậy, anh ta đã ném cái gối trên mặt ra ngoài, thậm chí Thẩm Dao cũng bị ném xuống giường, bên giường vẫn còn những mảnh thủy tinh mà Du Ân đã làm vỡ trước đó, cô ta rơi xuống những mảnh vỡ đó , lòng bàn tay của cô ta ngay lập tức bị đâm, cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn.

Sau đó, cô ta nghĩ về những gì đã xảy ra với mình, ngay lập tức gào khóc thảm thiết.

Tiếng khóc của Thẩm Dao làm cho Tổng Tử Dụ từ từ tỉnh lại sau cơn buồn ngủ, anh ta mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Cái tên Du Ân vượt qua tâm trí anh ta, còn có việc anh ta đã bị Phó Đình Viễn đá một cước.

Sau khi nhận ra, anh ta đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo một cách qua loa, đi tới chỗ Thẩm Dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Người phụ nữ mà cô tặng cho tôi là ai? Có phải là người phụ nữ của Phó Đình Viễn không? Có phải là Du Ân không?”

Tống Tử Dụ tuy cũng có thể lực và quyền lực ở Giang Thành, nhưng anh ta không thể sánh được với Phó Đình Viễn, chưa kể còn có Diệp Văn đứng sau Du Ân đó.

“Đúng thì sao?” Thẩm Dao ngẩng mặt vừa khóc vừa cười tự mãn nhìn Tống Tử Dụ: “Cho dù anh không ngủ với cô ta, nhưng anh cũng đã xúc phạm đến Phó Đình Viễn và nhà họ Diệp rồi, sau này anh ở Giang Thành không yên ổn đâu.”

“Đồ chó đẻ!” Tống Tử Dụ tức giận đá Thẩm Dao.

Lẽ ra anh không nên nghe lời ngon tiếng ngọt cô ta, nói cái gì mà tặng cho anh ta người phụ nữ rất tốt, hóa ra ngay từ đầu cô ta đã hãm hại anh ta.

Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng người phụ nữ này lại ác độc đến mức giao người phụ nữ của Phó Đình Viễn cho anh ta, cô ta muốn anh ta bị hủy hoại luôn sao!

Thẩm Dao bị Tống Tử Dụ đạp ngã xuống đất, cô ta tức giận đến mức mắng Tống Tử Dụ như điên: “Anh dám đánh tôi? Có tin tôi bảo ba tôi giết anh không!”

Thẩm Dao ở trước mặt đàn ông nhiều năm như vậy, trừ Phó Đình Viễn khiến cô ta kinh ngạc ta, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức, từ trước đến nay đều là đàn ông dỗ dành cô ta, thế mà vừa rồi Tống Tử Du đã đá cô ta, nếu không phải bây giờ toàn thân cô ta đau đến mức không di chuyển được, nếu không cô ta nhất định sẽ xé xác anh ta ra.