Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 615



Chương 615

Chu Nam lái xe phía trước không nhịn được nói: “Ông chủ, không phải cô Du không nhìn ra được suy nghĩ cẩn thận của anh.”

Phó Đình Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sâu thẳm, nhẹ nói: “Tôi cũng chỉ muốn những người có ý với cô ấy biết cô ấy là người của tôi, sau này sẽ bớt trêu chọc cô ấy.”

Ví dụ như Tống Tử Dụ, chỉ cần anh nhấn mạnh tầm quan trọng của Du Ân đối với anh từ trước, Tống Tử Du sẽ không dính dáng đến Thẩm Dao, cũng sẽ không bị Thẩm Dao hãm hại mà suýt làm tổn thương Du Ân.

“Đúng rồi.” Chu Nam nhớ tới cái gì đó, báo cáo với Phó Đình Viễn: “Dự án chip mà anh nói ở New Zealand lần trước đã bị cướp rồi.”

Phó Đình Viễn rũ mắt xuống, hỏi: “Lai lịch của người bên kia là gì?”

Bây giờ là thời đại công nghệ cao. Dự án chip với công nghệ kỹ thuật cao là sản phẩm mà nhiều công ty lớn đang cạnh tranh. Phó Đình Viên có thể hiểu rằng bên kia đang cạnh tranh với mình, nhưng anh không ngờ rằng mình mới thảo luận thôi mà bên kia đã có thể chặn ngang, đây chính là cố tình.

Chu Nam báo cáo: “Đó là một công ty ở nước ngoài. Ông chủ họ Từ tên Sướng, tên tiếng Anh là Eric”

Chu Nam nói thêm: “Anh ta còn có một thân phận, bạn trai cũ của Thẩm Dao nước ngoài.”

Phó Đình Viễn nhướng mày, giễu cợt: “Ồ? Anh ta đang muốn báo thù cho Thẩm Dao sao?”

Nếu không phải để trả thù, tại sao khi anh vừa dọn dẹp Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn xong, anh ta lại chộp lấy một dự án mà anh coi trọng rất nhiều?

Phó Đình Viễn không ngờ rằng một người phụ nữ như Thẩm Dao sẽ có người ra mặt cho cô ta, hơn nữa còn không ngần ngại chống lại anh.

Chu Nam tiếp tục: “Tôi đã điều tra thông tin cá nhân của Từ Sướng. Anh ấy là người gốc Trung Quốc và lớn lên ở nước ngoài. Điều kiện gia đình rất tốt, năng lực bản thân cũng rất vững vàng. Công ty hiện tại là do anh ta một tay gây dựng từ hai bàn tay trắng, giá trị con người rất xa xỉ.”

“Ừm” Phó Đình Viễn đáp nhẹ và không nói gì.

Chu Nam còn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ tức giận khi bị cướp dự án chip, hoặc sẽ tìm cách đối phó với Từ Sướng, nhưng vẻ mặt của Phó Đình Viễn bình tĩnh đến mức Chu Nam không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

Vì vậy, anh ta ngập ngừng hỏi: “Dự án chip…”

Phó Đình Viễn điềm đạm nói: “Muốn giành thì để anh ta giành. Tôi dự định sẽ tự mình đầu tư vào nhà máy.”

Nhà máy ở New Zealand có công nghệ và thiết bị hoàn thiện, Phó Đình Viễn ban đầu muốn mua lại và đưa vào sản xuất nhưng bị Tự Sướng cắt đứt giữa chừng.

Chu Nam hơi kinh ngạc: “Tự mình đầu tư ư? Vậy thì chiến tuyến lại phải kéo dài ư.”

Không nói mấy cái khác, sẽ mất rất nhiều thời gian chỉ để chọn địa điểm nhà máy trong giai đoạn đầu, chưa kể đến việc phải xây dựng nhà xưởng và thành lập đội sản xuất.

“Ăn một miếng thì sao có thể thành người béo được?” Phó Đình Viễn nghiêm nghị nói: “Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này kể từ khi tôi trở về từ New Zealand lần trước, thay vì cầu cạnh người khác, tốt hơn là nên chủ động nắm chắc trong tay của mình.”

“Xây dựng nhà máy của riêng chúng ta và tự cung tự cấp, sau này chúng ta không cần phải nhìn vào sắc mặt của bất kỳ ai cả.”