Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 662



Chương 662

Hốc mắt Du Ân ươn ướt, cô nhẹ nhàng ôm eo anh, rúc người vào trong lồng ngực của anh.

Anh đã lấy mạng sống của mình ra để bảo vệ cô rồi, cô còn sợ anh sẽ phụ cô nữa sao?

Bên này, tình cảm của Du Ân và Phó Đình Viễn đã tiến thêm một bước dài, thì bên phía Thẩm Dao lại là gà bay chó sủa.

Có lẽ lần này cô ta thật sự đã gây ra tai họa ngàn năm, trải qua vụ tai nạn xe đó, Thẩm Dao dường như không gặp vấn đề gì, ngoài cái trán bị ưng một cục cộng thêm việc não bị chấn động rất nhỏ ra, thì tất cả đều bình thường không sao hết.

Chỉ có điều, tuy cơ thể Thẩm Dao không có vấn đề gì, nhưng tinh thần cô ta thì lại suy sụp hoàn toàn rồi.

Từ Sướng đứng ở mép giường bệnh của cô ta, im lặng nhìn cô ta cuồng loạn, rất rõ ràng, sau khi biết bản thân đã lái xe đâm Phó Đình Viễn và Du Ân, cô ta biết chắc lần này bản thân sẽ không thoát được chuyện vào ngục giam ngồi.

“Dao Dao, em bình tĩnh lại chút đi.” Từ Sướng tiến lên trước, định ôm Thẩm Dao để trấn an cô ta.

Thẩm Dao gào rống đẩy anh ta ra: “Anh kêu em phải bình tĩnh thế nào đây? Em chắc chắn sẽ bị bắt vào ngục giam! Sẽ bị bắt vào ngục giam!”

Từ Sướng tiếp tục sắm vai người đàn ông thâm tình: “Anh sẽ cố gắng hết sức để luật sư giải quyết chu toàn.”

“Vô dụng, vô dụng thôi…” Thẩm Dao tuyệt vọng nỉ non: “Lần này có làm gì cũng vô dụng!”

Chuyện lần này và chuyện cô ta vu oan hãm hại Du Ân lần trước không hề giống nhau, lần trước cô ta còn có lý do giảo biện, nhưng lần này thì bằng chứng chắc như núi, tất cả các camera giám sát trên con đường đó sẽ quay lại hình ảnh cô ta điên loạn lái xe đâm về phía xe Phó Đình Viễn.

Vào khoảnh khắc đó, cô ta đã nghĩ gì trong đầu chứ?

Thẩm Dao vò tóc, cô ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tại sao cô ta lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ và bốc đồng như vậy được?

Lúc ấy cô ta chỉ muốn làm Phó Đình Viễn và Du Ân chịu chút ấm ức, chỉ nghĩ phải khiến cuộc sống của bọn họ không được yên ổn thoải mái, chứ trước nay cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện lấy mạng bọn họ…

“Thực sự xin lỗi, đều tại anh xuống xe mua cà phê, nếu anh ở bên cạnh em từ đầu đến cuối, thì em sẽ không tự nhiên làm ra mấy chuyện dại dột như vậy…” Từ Sướng đi tới ôm lấy cô ta, vùi mặt vào cần cổ cô ta, miệng nói xin lỗi.

Từ Sướng bày tỏ sự chân thành, Thẩm Dao cảm thấy chua xót, cô ta ôm anh ta rồi tiếp tục gào khóc.

Đúng lúc này, Lâm Như chạy vọt vào với sắc mặt hoảng loạn, miệng nói: “Dao Dao, rốt cuộc là chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao con lại lái xe đâm Phó Đình Viễn hả?”

Lâm Như cũng vừa mới biết Thẩm Dao xảy ra chuyện từ chỗ cảnh sát, lúc nghe xong bà ta đã suýt ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thẩm Thanh Sơn thì đã ngồi tù rồi, bà ta không thể mất thêm Thẩm Dao nữa, nếu không bà ta phải sống thế nào đây?

Bà ta giờ đã năm mươi tuổi, làm gì còn khả năng đi ra ngoài kiếm sống nữa đâu chứ? Mà Thẩm Dao dẫu gì vẫn còn trẻ tuổi, lại từng là diễn viên, diện mạo cũng không phải xấu, ít nhất vẫn có thể kiếm được một công việc.

Thẩm Dao đang nằm gọn trong lồng ngực Từ Sướng lúc này mới ngẩng đầu lên, lau nước mắt nói: “Con cũng không biết là vì sao, lúc ấy khi nhìn thấy anh ta và Du Ân ngồi trong xe vừa cười vừa nói với nhau, con cảm thấy chói mắt vô cùng, sau đó thì xúc động quá mức, rồi dẫm mạnh chân ga phóng xe tới…”

Lâm Như tức phát khóc đi được, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Từ Sướng bên cạnh, bà ta lập tức giận sôi máu.