Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 706



Chương 706

Hôm nay tình cờ lại có ích, nhưng Phó Đình Viễn lúc đầu cau mày và do dự để che giấu tai mắt, sau đó cố ý làm ra vẻ không muốn giao điện thoại di động.

Điện thoại đã bị lấy đi, người đàn ông kia đã tắt máy ngay lập tức.

Phó Đình Viễn đi bộ lên núi một mình, Dịch Thận Chi đã vào núi từ con đường nhỏ, vốn muốn gọi cho Phó Đình Viễn, sau khi không liên lạc được với Phó Đình Viễn, anh ta hiểu ra ngay.

Anh ta nhanh chóng lấy trong túi ra một thiết bị điện tử, khi nhìn thấy chấm đỏ trong đó đang từ từ di chuyển, anh ta lập tức nhếch môi cười đắc ý.

Khi đưa cho mấy người Phó Đình Viễn thiết bị định vị này, ba người đàn ông đó còn ghét bỏ chê bai, bây giờ thì sao chứ? Thơm quá đúng không?

Bây giờ anh ta có thể nắm được vị trí của Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi không có gì phải lo lắng, anh ta cất thiết bị của mình và bắt đầu lên núi với những bước chân mạnh mẽ.

Khoảng hai mươi phút sau, Phó Đình Viễn đến bãi đất trống ở lưng chừng núi.

Từ Sướng đang ngồi trong cái đình nghỉ mát, nhàn nhã uống trà.

Có bốn vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh anh ta, còn Phó Thiến Thiến thì đầu bù tóc rối, hai tay bị trói, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Phó Đình Viễn không thể tin rằng người phụ nữ đó chính là Phó Thiến Thiến, từ khi Phó Thiến Thiến chạy đến nhà Từ Sướng thì cũng chỉ vài ngày mà thôi.

Nhìn thấy Phó Đình Viễn đi tới, Phó Thiến Thiến lập tức hét lên: “Anh ơi! Giúp em với!”

“Cứu em với…” Phó Thiến Thiến kêu lên thảm thiết.

Nếu không phải vì bị đám vệ sĩ áo đen kia chặn lại, Phó Thiến Thiến thực sự muốn lao đến chỗ anh trai để tìm chỗ che chở, nhưng cô ta chỉ có thể hét lên trong bất lực.

Từ Sướng bật cười: “Cứu cô ư?”

“Thiến Thiến, cô quá ngây thơ rồi.” Từ Sướng càng gọi tên Phó Thiến Thiến một cách thân mật, toàn thân Phó Thiến Thiến lại càng run lên.

“Anh Phó, nếu đã đến rồi thì chúng ta hãy uống một tách trà đi.” Từ Sướng mời Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn liếc nhìn Từ Sướng, anh vẫn bước tới và ngồi xuống.

Đối mặt với tách trà mà Từ Sướng đưa, Phó Đình Viễn không uống, bởi vì anh biết Thẩm Dao đã bị Từ Sướng bỏ thuốc mê trong đồ ăn thức ăn, cho nên không thể tin tưởng được gì cả.

Thấy anh không động vào tách trà, Từ Sướng lại cười: “Tôi biết chủ tịch Phó đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, trong tách trà này không có thứ gì ô uế cả.”

Ngay khi Phó Đình Viễn định chế nhạo và nói tại sao Từ Sướng lại tốt bụng như vậy, thì lại nghe Từ Sướng nói: “Chỉ là thả một số loại thuốc sẽ làm cho anh Phó yếu đi thôi.”

“Tôi biết công phu quyền cước của anh Phó rất tốt, muốn đích thân luận bàn với anh Phó.”

Những lời nói của Từ Sướng có thể được mô tả là đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.

Anh ta muốn luận bàn với Phó Đình Viễn, nhưng anh ta lại cho Phó Đình Viễn uống thuốc giảm sức lực, điều đó không phải có nghĩa là Phó Đình Viễn sẽ bị anh ta đánh một cách bị động ư.

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm Từ Sướng trước mặt với vẻ mặt nặng nề, nhưng thực ra anh đang tính toán xem Dịch Thận Chi đang ở đâu.

Theo hướng dẫn và thể lực của Dịch Thận Chi, sẽ không mất quá nhiều thời gian để leo lên trên rồi đi xuống sườn núi bên này, lúc nãy anh còn cố tình đi chậm, chính là để tạo thời gian cho Dịch Thận Chi.

Nghĩ đến đây, anh lại nhìn tách trà trước mặt, chỉ là bị Từ Sướng đấm vài cái thôi mà, anh có thể chống đỡ được.