Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 718



Chương 718

Ai ngờ Dịch Thận Chi lại lười biếng nói: “Phụ nữ cần nhiều năng lực như vậy để làm gì? Cô ấy chỉ cần hầu hạ người đàn ông tốt trên giường là được rồi. Hơn nữa, Dịch Thận Chi tôi còn cần người phụ nữ giúp tôi chống đỡ Dịch Thị hay sao?”

Giang Kính Hàn giật mình nói: “Tôi hiểu rồi, đây là cậu yêu chưa đủ. Nếu thật sự yêu cô ấy, bất kể cô ấy có năng lực hay không, bất kể cô ấy có gia thế hay không, cậu cũng sẽ không quan tâm mà cưới cô ấy về nhà.”

Giang Kính Hàn nói xong còn không quên đá một câu về phía mình: “Ví dụ như tôi và vợ tôi đấy.”

Vì tình yêu sâu đậm nên từ nhỏ đã bắt đầu mơ mộng và sắp xếp, cuối cùng từng bước dẫn người ta về trong vòng tay của mình.

Ngoài cửa, Chu Mi không rời đi ngay lập tức, nắm chặt đôi bàn tay đang buông thõng bên cạnh mình, một nụ cười gượng gạo thoáng qua mắt cô ta.

Đáng lẽ cô ta không nên ở lại và lắng nghe những gì họ sẽ nói về mình, đây gọi là tự rước lấy nhục đấy.

Anh ta cũng chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ với cô ta, cũng chỉ là chơi đùa thôi, bởi trong số những người phụ nữ trước đây của anh ta không có loại người như cô ta.

Chu Mi, mày ngày càng trở nên tham lam hơn rồi đấy.

Lúc đầu, không phải mày chỉ nghĩ rằng chỉ cần là người phụ nữ của anh ấy là được rồi sao?

Không phải mày nghĩ chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, dù chỉ một ngày cũng tốt rồi sao?

Không phải mày vẫn luôn biết anh ấy không yêu mày sao?

Không phải mày vẫn luôn biết anh ấy có thể rời xa mày bất cứ lúc nào sao?

Bây giờ mày lại mong đợi cái gì? Mày muốn cầu xin điều gì chứ?

Và còn… đau lòng cái gì chứ?

Cô ta tự nói với mình như vậy, từ từ thả hai bàn tay đang nắm chặt ra, bước từng bước rời đi.

Sau khi Phó Đình Viễn khá hơn một chút, điều đầu tiên anh làm là nói với Hứa Hàng: “Tôi sẽ xuất viện.”

Hứa Hàng cứng họng: “Cậu còn chưa khỏe hẳn, xuất viện làm gì? Không phải bọn Chu Mi Chu Nam đều đưa tài liệu đến cho cậu xử lý rồi sao?”

Lông mày của Phó Đình Viễn trĩu nặng, vẻ mặt rất cương nghị: “Tôi đi Bắc Kinh.”

Hứa Hàng càng suy sụp hơn: “Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn nói với Du Ân, nhưng cậu có thể đợi đến khi hoàn toàn bình phục rồi mới đi…”

Phó Đình Viễn cắt ngang lời của Hứa Hàng: “Tôi nằm mơ thấy cô ấy bị bệnh, còn rất nghiêm trọng. Tôi phải đi xem.”

Hứa Hàng đau đầu: “Cho dù cô ấy bị bệnh, nhà họ Diệp ở Bắc Kinh nhất định sẽ mời các bác sĩ nổi tiếng đến chữa bệnh cho cô ấy. Cậu đi có ích lợi gì chứ?”

“Hơn nữa, bản thân cậu vẫn đang bị bệnh đấy!” Hứa Hàng tận tình thuyết phục nhưng Phó Đình Viễn không nghe một lời, anh nhấc chăn lên định xuống giường rời đi thì Dịch Thận Chi từ bên ngoài bước vào, cùng Hứa Hàng đè anh xuống.

Dịch Thận Chi khó chịu với hành vi điên rồ của Phó Đình Viễn, anh ta đứng bên giường bệnh, hai tay chống nạnh và nhìn chằm chằm vào người đàn ông có vẻ ngoài hốc hác, nói: “Cậu mơ thấy người ta bị bệnh, là người ta thực sự bị bệnh à? Hai người tâm linh tương thông hay là sao?”

Để xoa dịu Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi không chút khách khí mà đả kích anh:: “Nói không chừng người ta đang sống tốt ở Bắc Kinh, có khi còn đang nói chuyện vui vẻ với tên Hà Vĩ Niên đó cả ngày đấy.”

Phó Đình Viễn ho dữ dội vì lời nói kích thích của Dịch Thận Chi, Hứa Hàng vội vàng bước tới vuốt lưng để anh dễ chịu, nhân tiện trừng mắt giận dữ nhìn Dịch Thận Chi, đúng là tên vô nhân tính, Hà Viễn Niên kia mến mộ Du Ân, thế mà bây giờ Dịch Thận Chi lại nhắc tới Hà Vĩ Niên, chẳng lẽ muốn Phó Đình Viễn tức chết sao?