Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 719



Chương 719

Tuy nhiên, Dịch Thận Chi vẫn tiếp tục nói một cách hằn học: “Nhìn cậu đi, không phải suốt ngày gọi mình là nhà vô địch quyền anh sao? Còn nói một mình cậu có thể đánh ba người bọn tôi, bây giờ cậu vì một người phụ nữ mà thành con ma ốm thế này, tôi thấy một quyền của tôi có thể đánh ba người như cậu đó.”

Hứa Hàng tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Câm miệng đi.”

Phó Đình Viễn vốn dĩ có một khối khí trong lồng ngực luôn khiến anh rất khó chịu, ai mà ngờ lại nhờ Dịch Thận Chi chọc tức đến mức ho dữ dội như vậy lại thực sự thông họng, anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh lập tức nhìn Dịch Thận Chi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có muốn thử không? Thử xem một mình tôi đánh ba người như cậu hay cậu đánh được ba người như tôi?”

Dịch Thận Chi lập tức lùi lại một bước, cười nói: “Tức giận cái gì chứ, tôi làm như vậy không phải để cho cậu tỉnh táo lên sao?”

Phó Đình Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, Hứa Hàng rót cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh, nhân tiện an ủi anh: “Nếu cậu lo lắng cho cô ấy, sao cậu không gọi điện hỏi thăm sức khỏe của cô ấy?”

Phó Đình Viễn chán nản lắc đầu: “Cô ấy sẽ không nghe máy đâu.”

Nói không chừng hiện tại mọi thông tin liên lạc của anh đã bị chặn, vì cô đã quyết định rời đi nên sẽ không trả lời các cuộc gọi của anh nữa.

Hứa Hàng lại nói: “Vậy gọi cho ông Diệp.”

Phó Đình Viễn tiếp tục lắc đầu: “Tám mươi phần trăm ông ấy cũng sẽ không nghe.”

Anh nói xong còn nói thêm: “Cho dù bọn họ nghe điện thoại, tôi cũng không yên tâm, tôi muốn đích thân đi xem.”

Phó Đình Viễn cứ không tỉnh ngộ như vậy, Dịch Thận Chi chỉ biết ngửa mặt nhìn trời mà thở dài.

Hứa Hàng lại nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì, nhưng là bác sĩ, là anh em, hiện tại tôi sẽ không để cho cậu đi.”

Đùa à, tốt xấu gì thì anh mới hạ sốt, hơn nữa toàn thân còn rất yếu, sao có thể để anh một mình bay ngàn dặm đến Bắc Kinh chứ?

Hứa Hàng nghiêm khắc đến mức Phó Đình Viễn chỉ liếc nhìn anh ta và không nhất quyết muốn xuất viện nữa.

Hứa Hàng là bác sĩ, anh ta bận rộn công việc, còn Giang Kính Hàn thì có vợ ở nhà, nên về cơ bản nhiệm vụ chăm sóc Phó Đình Viễn vào ban đêm đều thuộc về Dịch Thận Chi.

Chỉ là ban đêm Dịch Thận Chi nghiện thuốc lá, anh ta đi ra ngoài hút một điếu thuốc và quay trở lại, thế mà phát hiện ra Phó Đình Viễn đã biến mất.

Trên tủ đầu giường bệnh có một tờ giấy nhắn: “Đừng tìm tôi, tôi đi Bắc Kinh.”

Dịch Thận Chi gần như ngất đi vì tức giận, sau khi quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, anh ta không biết rằng Phó Đình Viễn vẫn có một mặt cứng đầu như thế.

Không, không phải cứng đầu, mà là cố chấp.

Dịch Thận Chi tức giận cầm tờ giấy đi tìm Hứa Hàng, Hứa Hàng cũng đau đầu không thôi.

Tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn như thế mà vẫn đi đến Bắc Kinh, lại còn đi trong đêm, đây là không muốn sống nữa sao?