Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 731



Chương 731

“Cậu hiểu ư?” Du Ân lấy làm kinh ngạc.

Cô là đương sự mà cho đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao ông cụ lại cứ khăng khăng bảo Phó Đình Viễn cưới cô.

“Ừ, tớ đã hiểu.” Tô Ngưng nghiêm túc phân tích: “Cậu nghĩ xem, cậu dịu dàng và đoan trang, tinh tế và ân cần, cậu dành cho Phó Đình Viễn sự quan tâm mà anh ta chưa từng có, sự tồn tại của cậu tương đương với việc sưởi ấm cuộc sống hoang vắng của anh ta.”

“Chắc hẳn ông cụ đã thăm dò cậu rất chi tiết, chính vì vậy mới đưa ra quyết định đấy.”

“Bây giờ xem ra trong cả nhà họ Phó chỉ có ông cụ hiểu rõ Phó Đình Viễn nhất thôi.”

Du Ân sửng sốt một hồi sau khi nghe Tô Ngưng phân tích, lời nói của Tô Ngưng thật sự có lý.

Đối với người ngoài, Phó Đình Viễn cao cao tại thượng, tiền đồ vô lượng, chỉ có cô cùng sống với anh mới thật sự biết trong cuộc sống của anh không có cái gì gọi là ấm áp cả.

Ngoại trừ công việc thì vẫn là công việc, những người thân gọi là cha mẹ, em gái của anh chưa bao giờ chủ động quan tâm đến anh, họ sẽ chỉ tìm đến anh khi cần tiền thôi.

Tô Ngưng ở một bên nói: “Ông cụ bảo anh ta cưới một người vợ hiền như cậu là vì muốn anh ta xây dựng lại gia đình của chính mình, có được một gia đình nhỏ ấm áp.”

“Thật đáng tiếc, hiện tại…” Tô Ngưng khoát tay không nói tiếp nữa.

Du Ân mím môi tiếp tục uống trà thơm, lại cảm thấy đau lòng cho Phó Đình Viễn.

Nhưng sau khi đau lòng, cô lại càng quyết tâm hơn, cô nhìn Tô Ngưng nói: “Cho nên, tớ lại càng không thể tiếp tục ở bên anh ấy nữa.”

“Cả đời anh ấy vốn đã thiếu hơi ấm. Anh ấy nên tìm một người phụ nữ có thể sinh con cho anh ấy. Họ sẽ sinh thêm con, để tổ ấm của anh ấy thêm sinh động và anh ấy sẽ hạnh phúc hơn.”

Tô Ngưng yên lặng nhìn Du Ân trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Du Ân có thể nghĩ rằng cô đã cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của mình, nhưng cô không biết cô đã sắp khóc khi nói ra những lời này.

Từ bỏ một người đàn ông yêu mình sâu đậm và cũng yêu mình sâu đậm sẽ đau đớn hơn cả những yêu thương trước đây mà không được đáp lại.

Tô Ngưng chỉ có thể nhanh chóng chuyển đề tài: “Quên đi, chúng ta đừng nói những chuyện tình cảm yêu đương này nữa. Thật ra, lần này tớ có thời gian đến Bắc Kinh là vì đoàn phim có mấy ngày nghỉ.”

Du Ân chỉnh sửa lại cảm xúc của mình và hỏi cô ấy: “Kỳ nghỉ ư?”

Tô Ngưng nhìn cô chằm chằm và đáp: “Ừ.”

Du Ân đột nhiên có một dự cảm xấu trong lòng: “Sẽ không phải là mẹ của Chung Văn Thành…”

Tô Ngưng gật đầu: “Ừm, mẹ anh ấy đã qua đời mấy ngày trước, lúc đó cậu đang phát sốt, anh ấy không cho tớ báo tin cho cậu.”

“Haiz…” Hai mắt Du Ân hơi ửng đỏ.

Mặc dù đã biết thời gian của mẹ Chung không còn nhiều, nhưng Du Ân vẫn rất buồn khi nghe tin dữ, cô mới gặp mẹ Chung một lần nhưng có thể cảm nhận được mẹ Chung là một người rất tốt.

Nếu những người tốt trên thế giới này có thể sống lâu trăm tuổi thì tốt biết mấy.

Giang Thành.

Hội sở của Dịch Thận Chi.

“Mẹ nó, cậu điên rồi à?” Dịch Thận Chi rống lên vì kinh ngạc.