Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 739



Chương 739

Phó Đình Viễn đồng ý mà không chút do dự: “Ừ.”

Anh không thể chấp nhận việc sống xa cô, đi nửa vòng thành phố để gặp nhau sẽ rất lãng phí thời gian.

Chu Nam có chút ngượng ngùng: “Nhưng tôi đã kiểm tra, mấy căn nhà đang rao bán trong khu này chỉ có nhà ở dưới lầu của cô Du là thích hợp với anh, nhưng nếu hai người ở lầu trên lầu dưới thì cô ấy sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh?”

Đối với những căn nhà khác, hoặc là loại căn hộ không phù hợp, hoặc là tầng không phù hợp, hoặc là phong cách trang trí không đủ công năng, ông chủ của anh ta cần phải chuyển đến trực tiếp ở luôn, yếu tố trang trí của ngôi nhà phải vượt qua kiểm tra.

“Không quan trọng, mua căn dưới lầu cô ấy đi.” Phó Đình Viễn đưa ra một quyết định dứt khoát.

Anh không muốn giấu Du Ân quá lâu, chỉ cần Tinh Sang của Thiệu Kinh có thể giành được bộ phim mới của Diệp Văn, anh sẽ ngay lập tức xuất hiện để làm việc với Du Ân.

Anh đã tạo ra một vòng tròn lớn để tiếp cận Du Ân, để sống cùng cô.

Chu Nam lại hỏi: “Vậy anh muốn kiểm tra phòng tại chỗ một lần không?”

Bây giờ xem nhà cũng tiện và tiên tiến hơn rồi, có thể xem kỹ toàn bộ căn nhà qua vr trực tuyến. Cá nhân Chu Nam rất hài lòng với căn nhà đó, nhưng xét cho cùng thì sau này Phó Đình Viễn mới là người sống ở đó, anh nên tự xem mới được.

“Không cần, tôi tin tưởng mắt thẩm mỹ của cậu.” Chu Nam đã ở bên anh nhiều năm như vậy, nếu không lo được chuyện này thì làm sao có thể là trợ lý đặc biệt của chủ tịch chứ.

Chu Nam đáp: “Được, vậy tôi đi mua căn nhà này ngay.”

Đang chuẩn bị tan sở, Phó Đình Viễn nhận được điện thoại của Tô Ngưng, Tô Ngưng mời anh đi ăn tối, nếu là nữ minh tinh khác mời anh, Phó Đình Viễn đã cúp điện thoại từ lâu, nhưng Tô Ngưng là bạn thân nhất của Du Ân, và đương nhiên Phó Đình Viễn phải đồng ý lời mời này.

Nơi hai người dùng bữa là trong nhà hàng của Dịch Thận Chi, vừa bước vào cửa, Tô Ngưng đã hung hăng hỏi anh: “Tại sao anh lại bảo với Du Ân là sẽ đợi cô ấy mười năm?”

Điều đó khiến Du Ân buồn khổ và khóc trên điện thoại với cô ấy một hồi lâu, khỏi phải nói Tô Ngưng đau lòng như thế nào.

Phó Đình Viễn tao nhã ngồi xuống: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

“Ăn ngay nói thật? Không phải anh đã ngầm đồng ý hai người chia tay rồi sao? Anh còn nói như vậy làm gì hả?” Tô Ngưng chống nạnh tức giận đứng lên, giọng điệu cũng không khá hơn là bao.

Phó Đình Viễn cau mày: “Con mắt nào nhìn thấy tôi đã đồng ý chia tay?”

Tô Ngưng khịt mũi: “Đã nhiều ngày như vậy không phải anh chưa từng liên lạc với cô ấy sao? Đó không phải là ngầm đồng ý thì là gì?”

Phó Đình Viễn “…”

Hóa ra anh không dám quấy rầy cô để cho cô thời gian phục hồi cơ thể và trấn tĩnh tâm trạng, nhưng trong mắt họ, đó là dấu hiệu cho thấy anh đã từ bỏ cô ư?

Anh nghiêm nghị nhìn Tô Ngưng rồi tự giải thích: “Tôi vì cô ấy mà thậm chí không tiếc cả mạng sống, cô nghĩ tôi sẽ từ bỏ cô ấy trong tình huống này sao?”

Hai tay Tô Ngưng chống trên bàn nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Ý của anh là gì? Ý của anh là anh vẫn còn yêu cô ấy ư?”

“Tất nhiên.” Phó Đình Viễn tuyên bố: “Tôi yêu cô ấy và sẽ không từ bỏ cô ấy.”

Tô Ngưng cau mày nhìn anh một cái, sau đó hỏi: “Vậy hiện tại anh không đi tìm cô ấy, là đang dùng kế hoãn binh?”