Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 755



Chương 755

Sau khi ông cụ ăn sáng xong, Phó Đình Viễn đang nhìn xuống dòng tin nhắn vừa nhận được, đọc xong, anh đột nhiên ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo.

Viết gì đó

Ông cụ vừa tức giận vừa buồn cười trước hành vi của Phó Đình Viễn, không khỏi than thở: “Cháu cho rằng bây giờ người ta không muốn ở bên cạnh cháu là vì hình tượng của cháu sao?”

“Dù cháu có đẹp trai đến đâu, cô ấy cũng sẽ không thèm nhìn cháu đâu.”

Ông cụ không nói thì còn đỡ, vừa nói thì Phó Đình Viễn đã đứng dậy, đi vào phòng tắm để chỉnh sửa quần áo và kiểu tóc của mình trước gương.

Ông cụ: “…”

Anh cố tình làm vậy sao?

Ngay khi Phó Đình Viễn bước ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Anh hít một hơi thật sâu và bước tới mở cửa.

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi anh nghĩ rằng mình sắp được nhìn thấy Du Ân, tim anh đập nhanh hơn mà không rõ lý do.

Rõ ràng đã ở với nhau như vợ chồng bao nhiêu năm, sao bây giờ lại căng thẳng thế.

Cửa phòng mở ra, Du Ân đang cầm hộp cách nhiệt trên tay ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn nghiêm nghị trước mặt, cô sững người hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Du Ân hỏi xong có chút hối hận, ông nội của người ta ở đây, vậy thì anh ở đây đương nhiên là điều không thể bình thường hơn.

“Anh sẽ đến gặp ông nội.” Phó Đình Viễn cũng nghiêm túc đáp, sau đó quay người để cô vào.

Nhìn thấy ông cụ trên giường bệnh, Du Ân không thèm quan tâm Phó Đình Viễn, vội vàng bước vào.

Sau khi Du Ân bước vào, Phó Đình Viễn từ từ đóng cửa phòng với nụ cười hạnh phúc trên môi.

Vừa nhìn thấy cô, trong lòng anh không khỏi vui mừng.

Ông cụ trên giường bệnh cũng nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Du Ân: “Trời lạnh thế này là cháu còn từ xa về thăm ông, đúng là cháu gái tốt mà.”

Du Ân có chút ngượng ngùng trước lời khen ngợi của ông cụ, nhanh chóng đưa hộp thức ăn mà cô mang tới: “Ông ăn sáng chưa?”

Ông cụ vuốt ve cái bụng đầy đặn, tiếc nuối nói: “Ông ăn rồi, Đình Viễn mang tới.”

Sớm biết Du Ân sẽ đến gặp ông, ông sẽ không ăn những thứ mà tên nhóc thối đó mang đến.

Du Ân không có gì để nói: “Đã ăn là tốt rồi.”

Vừa nói, cô vừa đặt hộp thức ăn sang một bên, định khi đi về sẽ lấy lại.

Phó Đình Viễn ở bên đột nhiên khẽ nói: “Anh còn chưa ăn sáng.”

Du Ân “…”

Ông cụ: “…”

Du Ân hơi xấu hổ nhìn Phó Đình Viễn, chẳng lẽ anh muốn ăn bữa sáng mà cô mang tới sao? Vừa rồi anh không ăn cùng ông cụ sao?

Ông già cục tức giận đến mức thổi râu mép phì phì, nhìn anh chằm chằm, vừa rồi ông bảo tên nhóc thối ăn chung, nói lại nói không thèm ăn, còn liên tục bảo mình ăn nhiều một chút, hóa ra là muốn giữ bụng để cướp đồ ăn mà Du Ân mang đến.