Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 794



Chương 794

Phó Đình Viễn lại gọi bà cụ Hàn lại, liếc nhìn Du Ân đang đứng bên cửa sổ trong nhà nhìn sang, hạ giọng hỏi: “Trong thị trấn có rất nhiều người đàn ông phải lòng cô ấy sao?”

Tâm trạng của Phó Đình Viễn lúc này không tốt một chút nào. Anh chưa từng nghĩ mình đội giá lạnh tới tận nơi để thăm Du Ân, lại gặp phải người muốn giới thiệu người yêu cho Du Ân.

Ngay lúc đó, anh đã muốn ném người phụ nữ kia ra ngoài, thậm chí muốn đánh gãy chân cháu trai của bà ta, ai bảo anh ta nhớ thương Du Ân.

Bà cụ Hàn cười nói: “Con bé đoan trang và xinh đẹp như vậy, đẹp như người bước ra từ trong tranh, cậu nói người tương tư con bé có thể ít sao?”

“Đây còn là do nó không đi ra ngoài mấy. Nếu suốt ngày xuất đầu lộ diện thì e rằng ngưỡng cửa nhà tôi đã bị san bằng rồi.” Nói xong bà cụ Hàn bước vào nhà trước.

Bà cụ Hàn nói vậy cũng không quá lời, Du Ân giờ chỉ cùng bà đi tập thể dục trên núi vào mỗi buổi sáng, thời gian còn lại đều ở nhà.

Lúc đầu, Du Ân còn giúp bà ở phòng khám nhỏ ở lầu một, hay cùng bà ra ngoài mua đồ. Sau đó, cô phát hiện nhiều nam thanh niên trên đường nhìn mình với sự ái mộ, thậm chí có người còn phát hiện ra cô ở chỗ bà cụ Hàn, từ đó cô không bước ra cửa nữa.

May mắn thay, Du Ân có tính cách trầm lặng, nếu không bà cụ Hàn sẽ không thể sống yên ổn.

Tất nhiên, bà cụ Hàn nói với bên ngoài rằng Du Ân là con của gia đình bạn bà, đến đây để thư giãn vì ở nhà có chút chuyện xảy ra, không nhắc đến gia cảnh tên tuổi hay chuyện sức khỏe của Du Ân.

Lời nói của bà cụ Hàn khiến lồng ngực của Phó Đình Viễn càng thêm ngột ngạt. Anh đúng là bi thảm thật, tình địch ở khắp mọi nơi.

Không ngờ Du Ân đến thị trấn tĩnh dưỡng trị bệnh còn có thể cho anh thêm một đám tình địch.

Theo bà cụ Hàn vừa bước vào nhà thì thấy cô gái đang ngơ ngác nhìn mình.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại, khiến khuôn mặt cô trông rất dịu dàng, Phó Đình Viễn không hiểu sao cảm thấy trái tim mình cũng mềm đi.

Lý do khiến Du Ân giật mình là vì cô vẫn chưa hoàn hồn trước sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Đình Viễn.

Cô cảm thấy cứ như một giấc mơ.

Phó Đình Viễn rõ ràng đang ở Giang Thành mà nhỉ? Vả lại anh cũng không nói trước với cô là sẽ đến…

Bà cụ Hàn có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu đang chảy xuôi giữa hai người, nên bà chủ động vào bếp chuẩn bị một bộ bát đũa.

“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Đình Viễn thản nhiên đặt áo khoác lên mắc áo ở cửa ra vào, bước tới, giơ tay chạm nhẹ vào má Du Ân.

Nhưng anh sợ tay mình sẽ quá lạnh với cô, với lại quan hệ của hai người bọn họ cũng không thích hợp để anh chạm vào mặt cô, nên vừa chạm vào, anh đã nhanh chóng thu tay lại.

Nếu có thể, anh rất muốn ôm mặt và nhìn cô thật kỹ, hoặc ôm chặt cô trong vòng tay của mình một lúc.

Du Ân bị anh chạm vào thì mới hoàn hồn, bởi vì hành động của anh quá mập mờ nên cô không khỏi hơi đỏ mặt: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Anh nói chuyện thì cứ nói đi, tự nhiên đi lên chạm vào mặt cô làm gì.

Phó Đình Viễn trịnh trọng nói: “Đích thân đến giải thích vụ bê bối với em để thể hiện sự chân thành của anh.”