Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 801



Chương 801

Giờ thì hay ho rồi, mỗi người tới phòng khám khám bệnh đều nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đang đắp người tuyết, hơn nữa anh còn cười rất dịu dàng với cô, thế là hàng xóm đôi bên đều biết bạn trai cô tới thăm cô.

Du Ân chỉ còn cách tự an ủi mình, xem như Phó Đình Viễn giúp mình chặn bớt mấy mối đào hoa rởm vậy, vừa hay cô cũng cần yên tĩnh.

Gần đến giờ trưa, Phó Đình Viễn đề nghị với Du Ân: “Cơm trưa để anh làm.”

Du Ân nhìn anh một cái, không nói gì.

Phó Đình Viễn nhìn ra sự hoài nghi trong sự yên lặng của cô: “Em nghĩ anh không làm được đúng không? Đáng tiếc là khoảng thời gian này ở Giang Thành hầu như ngày nào anh cũng xuống bếp.”

“Ngày nào anh cũng xuống bếp?”, Du Ân cảm thấy mặt trời mọc từ hướng tây còn dễ tin hơn.

“Làm cho ông ăn đấy.” Phó Đình Viễn biết cô không tin: “Sau khi ông bị bệnh thì nghiêm khắc lắm, ban đầu vừa xuất viện còn yêu cầu anh tối nào cũng phải ăn cơm với ông.”

“Sau đó biết anh học nấu ăn thì bắt đầu bắt anh nấu cơm, gần đây anh ở luôn chỗ của ông.”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn như ra điều rất đau đầu, nhưng Du Ân biết ông cụ làm như thế là vì lo Phó Đình Viễn khoảng thời gian này tâm trạng xấu đi thì không chịu ăn uống đàng hoàng, vậy nên dùng cách này ép anh, đừng để ăn uống thất thường mà tổn hại sức khoẻ.

Ông cụ cũng có lòng.

Nhắc đến ông cụ, Du Ân vội vàng hỏi anh: “Sức khoẻ ông dạo này sao rồi?”

Phó Đình Viễn hừ một tiếng: “Em nhìn ông đối xử với anh như thế thì cũng phải biết ông khoẻ cỡ nào.”

Du Ân thấy anh bị ông cụ hành đến mức bây giờ nhắc tới ông thì đau hết cả đầu mà nhịn không được phải bật cười.

May mà bên cạnh anh còn có ông nội yêu thương bảo bọc anh như vậy, nếu không…

Nếu không cuộc đời anh phải cô đơn tới nhường nào chứ, đứa em gái gây chuyện tối ngày không còn nữa, lại có bố mẹ sống ích kỉ chỉ biết mỗi mình như thế.

Bỏ đi nụ hôn tối qua, Phó Đình Viễn sau đó vẫn xem như không làm gì quá đáng.

Tuy vẫn bám dính lấy cô không rời nửa bước nhưng đã không cố gắng thân mật với cô nữa.

Bởi vì không dám, sợ Du Ân thấy phiền thì trở mặt với anh.

Bà cụ Hàn thấy hết, nhất thời cũng hơi nóng ruột.

Hai người họ cứ giằng co qua lại như thế thì cũng không phải cách, dù gì bà cho Du Ân ổn định lại cơ thể một khoảng thời gian này có tác dụng hay không thì cần họ chung phòng mới biết được.

Nhưng bà phải nói thế nào với họ đây?

Khó quá mà.

Sau đó bà cụ Hàn dứt khoát tự an ủi mình rằng, thôi kệ đi, bồi bổ thêm một thời gian nữa rồi tính sau, dù gì qua tết Du Ân vẫn phải về đây ở tiếp.

Du Ân nói với bà rồi, ít nhất cô cũng phải ở đây đến khi viết xong kịch bản của “Anh muốn tìm anh”, bởi vì chỗ của bà yên tĩnh, chẳng ai làm phiền, cô lại dễ tìm được linh cảm.

Bà cụ Hàn nghĩ, đợi sau khi qua năm Du Ân quay lại, bà dành thời gian nói với Du Ân chuyện chung phòng này.

Đúng là khó nói thật, nhưng là một thầy thuốc, không nói lại không được.