Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 808



Chương 808

Phó Đình Viễn ném cây bút trong tay sang một bên, bực bội cầm điện thoại lên.

Cô đúng là đồ vô tâm.

Anh đã tức giận bỏ đi như thế, vậy mà suốt buổi chiều cô chẳng thèm nói một câu, cũng không nhắn tin cho anh.

Không biết bây giờ cô đã đến Bắc Kinh chưa, có an toàn quay về nhà họ Diệp hay không.

Suy cho cùng, trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô, nên muốn gửi tin nhắn wechat cho cô để hỏi thử, ai dè lại nhìn thấy bức ảnh món ngon mà cô đăng lên vòng bạn bè.

Anh ngẩn người, vội vàng phóng to bức ảnh.

Sau khi nhìn rõ bức ảnh, cả người anh vui mừng khôn xiết, cô không quay về Bắc Kinh ư?

Rõ ràng bức ảnh này của cô là nhà ở Giang Thành, anh đã quá quen thuộc với chiếc bàn và bộ đồ ăn, cộng thêm mấy món trên bàn đều là món anh thích ăn.

Anh chẳng thèm suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng tắt máy tính, đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa xe, rời khỏi văn phòng, tiện thể căn dặn Chu Nam: “Cậu không cần phải gọi đồ ăn bên ngoài cho tôi đâu.”

“Tối nay tôi sẽ không tăng ca nữa.”

Chu Nam và mấy người trong văn phòng chủ tịch thấy Phó Đình Viễn nhanh chóng rời đi, thì liếc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Phó Đình Viễn vừa ngồi vào xe, thì chợt nhớ tới ban nãy anh đã đọc được bình luận của Tô Ngưng bên dưới bức ảnh của Du Ân, bảo rằng cô ấy sẽ tới ăn chực, nên vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ngưng.

Đùa gì thế, rõ ràng bữa cơm này là Du Ân nấu cho anh ăn, Tô Ngưng đến xem náo nhiệt làm gì.

Thế là Tô Ngưng vừa thay đồ xong, cực kỳ hứng thú định đi ra ngoài ăn chực thì nhận được điện thoại của Phó Đình Viễn, bảo cô ấy không được phép đi ăn chực.

Tô Ngưng: “…”

Sếp Phó ngang ngược như vậy, liệu có ổn không?

Nhưng cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ ý định đi ăn chực, thứ nhất là vì cô không muốn trở thành bóng đèn, thứ hai là vì cô ấy cũng biết, quả thật Phó Đình Viễn và Du Ân cần cơ hội để ở riêng với nhau.

Thế là cô ấy lặng lẽ quay về nhà, tự nấu cho mình một tô mì để lót dạ.

Du Ân đang định nhắn tin hỏi Tô Ngưng rốt cuộc cô ấy có đến hay không, bởi vì cô đã đợi nửa ngày trời vẫn không thấy Phó Đình Viễn gọi cho cô, cô thầm nghĩ có lẽ anh vẫn đang giận cô, không muốn để ý đến cô nữa.

Nếu Phó Đình Viễn không đến, một mình cô cũng không thể ăn hết một bàn thức ăn này, nên Tô Ngưng đến cũng tốt.

Phó Đình Viễn muốn phớt lờ cô, tốt nhất là anh có thể chán ghét cô, rồi hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Nhưng cô chưa kịp gửi tin nhắn đi thì nghe thấy tiếng động cơ vọng vào từ bên ngoài, là xe của Phó Đình Viễn.