Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 860



Chương 860

Du Ân và Tô Ngưng đi theo sau Hứa Hàng bước vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn. Du Ân còn chưa kịp mở lời chào ông cụ thì Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh bỗng bật dậy, nhào xuống giường, ôm chầm lấy cô.

“Em đi đâu vậy? Sao tận bây giờ mới đến?” Người đàn ông đó ôm chặt cô vào lòng, tâm trạng căng thẳng như thể mất rồi lại tìm thấy.

Thấy dáng vẻ này của Phó Đình Viễn, nhất thời Du Ân cũng không biết phải ứng phó anh thế nào nữa.

Cô cho rằng ký ức của anh dừng lại tại thời điểm hai người họ vẫn chưa ly hôn nên thái độ khi nhìn thấy cô chắc chắn phải lạnh lùng, hờ hững lắm.

Nhưng bây giờ anh lại xông tới ôm lấy cô như sợ cô sẽ bỏ anh mà đi, vầy thi cô biết phải làm thế nào đây?

Lúc họ còn chưa ly hôn, anh chưa bao giờ đối xử nhiệt tình với cô như vậy cả. Đừng nói là chủ động ôm cô, mỗi việc bắt chuyện với cô thôi cũng là chuyện ngàn năm mới gặp một lần rồi.

Cả người Du Ân cứng đờ, để mặc cho Phó Đình Viễn thích ôm thì ôm. Tô Ngưng đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức mở miệng móc mỉa: “Tổng giám đốc Phó, kỹ thuật diễn xuất của anh không tồi nha? Có thể chuyển nghề làm diễn viên được rồi đấy.”

“Tô Ngưng?” Phó Đình Viễn nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi: “Cô nói lời này là có ý gì?”

Tô Ngưng khịt mũi không thèm nói nữa, chỉ giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Phó Đình Viễn chằm chằm, như muốn tìm ra nét sơ hở trong vở kịch này từ biểu cảm trên mặt anh vậy.

Tô Ngưng tự nhận mình đi diễn nhiều năm như thế, trong tay cũng cầm không ít giải thưởng, muốn nhận biết một người đang thật lòng hay đang diễn trò chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng dù đã quan sát cẩn thận hồi lâu, cô ấy vẫn chẳng nhìn ra được biểu cảm khác lạ gì trên mặt Phó Đình Viễn cả.

Du Ân bị ôm vào lòng Phó Đình Viễn bỗng giơ tay đẩy anh ra, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, hỏi: “Anh cảm thấy trong người thế nào?”

“Anh khỏe lắm, chẳng bị sao cả, nhưng bọn họ lại không cho anh xuất viện.” Vừa nói, Phó Đình Viễn vừa thò tay nắm lấy tay Du Ân như sợ cô sẽ đột ngột bỏ đi, còn ấm ức méc với cô rằng: “Họ còn nói hai chúng ta đã ly hôn rồi nữa, sao có thể xảy ra chuyện này được!”

Du Ân ngước mắt nhìn anh, gằn rõ từng tiếng trả lời: “Chúng ta quả thật đã ly hôn rồi.”

“Không thể nào!” Phó Đình Viễn trưng ra biểu cảm không tin nổi: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ly hôn với em!”

Du Ân mím môi nhìn anh, cảm xúc trong mắt phức tạp vô cùng.

Cô thật sự không phân biệt nổi rốt cuộc anh là Phó Đình Viễn nào nữa. Nếu thật sự là Phó Đình Viễn trong khoảng thời gian ba năm chưa ly hôn, chẳng lẽ… từ trước tới giờ anh quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện ly dị với cô sao?”

Dù vậy, cô vẫn quyết định nói ra sự thật: “Là em muốn như vậy, anh cũng đã đồng ý rồi.”

Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, tỏ ý phản đối: “Dù em muốn ly hôn thì không thể nào có chuyện anh đồng ý được.”

Du Ân chợt nhớ lần ly hôn trước, lúc đầu quả thật anh không chịu, sau đó cô cố tình làm anh mất hết mặt mũi trong buổi tiệc mừng năm mới để ép anh ký tên vào đơn ly hôn…

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói mấy chuyện đó, cô kéo tay anh ra: “Anh buông ra trước đã.”