Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 879



Chương 879

Du Ân nhớ tới lại cảm thấy đau lòng, có rất nhiều chủng loại hoa đều có tiếng.

Phó Đình Viễn tự biết đuối lý, vì thế chủ động đề nghị: “Hôm nào anh cùng em đến chợ hoa mua một ít, hoặc là cho người vận chuyển hàng không từ nơi khác đến vài một chủng loại em thích.”

Du Ân tức giận nói “Anh cho là hoa cỏ có thể tùy tiện nuôi trồng sao? Chúng nó cũng có sinh mạng, có đôi khi dù đã cố gắng chăm sóc, chúng nó cũng chưa chắc có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới.”

Phó Đình Viễn lập tức nhận sai: “Là anh không tốt.”

Du Ân tiếp lời anh nói: “Tối nay phạt anh ngủ phòng khách.”

Phó Đình Viễn bị lời cô nói chọc cho tức quá hóa cười, hai tay nắm chặt vai cô muốn kéo người quay lại: “Em đây là đang cố ý trốn tránh đúng không?”

Nếu hai người vẫn là vợ chồng, vậy thì bọn họ nhất định phải ngủ chung.

Mấy ngày qua ở bệnh viện hai người không có cách nào cùng giường chung gối, nay trở về nhà cô chắc chắn trốn không thoát.

Du Ân quả thật đang trốn tránh, song không đợi cô tìm cớ, chuông di động của Phó Đình Viễn đã vang lên.

Tuy rằng Phó Đình Viễn nghe điện thoại, nhưng tay vẫn không chịu buông Du Ân, nắm chặt thắt lưng của cô, kéo người về bên mình.

Mấy ngày nay Du Ân coi như đã nhìn thấu, Phó Đình Viễn chính là một con bạch tuộc không hơn, chỉ hận không thể 24 giờ đều dính lấy cô, cho nên cô dứt khoát không từ chối.

Có điều cuộc gọi này khiến Phó Đình Viễn không khỏi nhíu mày, sau đó sắc mặt càng lúc càng trầm.

Du Ân có thể nghe ra là Chu Mi gọi tới, chắc là về khu công nghiệp bên thành phố G.

Cúp điện thoại, Phó Đình Viễn trầm giọng nói: “Anh phải đến thành phố G một chuyến.”

Du Ân hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ba của Đổng Tâm Khiết xuất hiện, chẳng những bắt chúng ta cho tiền mà còn giở công phu sư tử ngoạm muốn Phó thị cho thêm 10 triệu, còn trói Đổng Tâm Khiết đi, ông cụ Đổng bị tức đến nỗi nhập viện.”

Phó Đình Viễn nhớ tới những nội dung vừa rồi Chu Mi nói trong điện thoại là giận muốn chết: “Số tiền Phó thị cho nhà họ Đổng đã cao hơn giá thị trường rất nhiều, ông ta vẫn còn muốn thêm 10 triệu, nằm mơ à!”

Lúc trước vì để cho ông cụ Đổng có thể sảng khoái ký tên, anh đã đưa ra cái giá rất cao, hiện tại bắt anh bỏ ra thêm 10 triệu, không thể không nói con trai của ông cụ Đổng thật đúng là tham lam cùng cực.

“Trói Đổng Tâm Khiết đi sao?” Du Ân vừa kinh ngạc lại khó hiểu: “Nhưng đó không phải là con gái ông ta à?”

Phó Đình Viễn khinh thường nói: “Có vài người vì tiền mà không tiếc bất cứ thứ gì.”

“Chu Mi nói ba Đổng Tâm Khiết quanh năm không làm việc đàng hoàng, ông cụ Đổng trong cơn giận dữ đã cắt đứt nguồn kinh tế của ông ta, bởi vậy từ lúc Đổng Tâm Khiết còn rất nhỏ ông ta đã chơi trò mất tích, mẹ Đổng Tâm Khiết qua đời từ sớm, mấy năm nay đều do ông cụ Đổng một tay nuôi lớn Đổng Tâm Khiết.”

“Lần này có lẽ nhìn thấy trên báo chí tin tức Phó thị muốn mua lại mảnh đất kia làm khu công nghiệp, biết có thể có lợi, cho nên mới xuất hiện.”

Bắt cóc chính con gái mình dùng để vơ vét tài sản, Du Ân cảm thấy được chuyện này quả thực điên rồ, lần đầu nghe thấy.