Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 893



Chương 893

“Cơm sao?” Du Ân càng chẳng hiểu kiểu gì.

Mà Phó Đình Viễn thì nhận ra ý đồ của ông cụ Đổng ngay, nên vội vàng nhìn Du Ân lắc lắc đầu ý bảo Du Ân từ chối bữa ăn này ngay.

Nếu anh đoán không sai, thì có khả năng ông cụ Đổng sẽ tranh thủ bữa ăn này để xuống tay với Du Ân.

Ông cụ Đổng nói với giọng điệu vô cùng áy náy: “Tâm Khiết nhà tôi làm ra những chuyện như vậy với Sếp Phó, chắc hẳn là khiến cô không vui, tôi muốn mời cô ăn một bữa, coi như là thay con bé xin lỗi cô, cũng là tự mình nhận lỗi với cô.”

Phó Đình Viễn lại nhìn Du Ân lắc đầu lần nữa, ý bảo cô từ chối.

Du Ân nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó lại cầm điện thoại di động trả lời: “Được, vậy ông cho thời gian đi.”

Phó Đình Viễn đứng bật dậy, nơi đáy mắt anh hiện rõ vẻ lo lắng, duỗi tay định giằng lấy điện thoại di động của cô.

Du Ân có vẻ hơi né tránh, cô cũng nhìn lại Phó Đình Viễn một cái, ra hiệu bảo anh bình tĩnh trước.

Ở đầu dây bên kia, ông cụ Đổng thông báo thời gian và địa điểm, Du Ân nghe xong cười đồng ý, rồi cúp điện thoại.

“Anh không đồng ý để em tới chỗ hẹn.” Giọng điệu Phó Đình Viễn vô cùng quyết đoán, không hề có chỗ cho bất kỳ lời thương lượng nào.

Du Ân bỏ điện thoại di động xuống, sau đó nắm chặt cánh tay anh, nhẹ giọng trấn an anh: “Em biết anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

Trước đó Phó Đình Viễn đã từng nhắc nhở cô, nói có khả năng ông cụ Đổng sẽ xuống tay với cô.

Cô không phải loại không có đầu óc, cô dám đưa ra quyết định như vậy thì ắt đã suy nghĩ chu toàn.

“Nhưng em cảm thấy, nếu bọn họ đã muốn xuống tay với em, thì chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, một lưới bắt hết bọn họ đi có phải hơn không.” Du Ân nói xong lại bổ sung thêm một câu, nhìn anh với ánh mắt vô cùng tin tưởng: “Hơn nữa em tin anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, bảo vệ em chu toàn.”

“Không được.” Phó Đình Viễn vẫn kiên quyết phản đối: “Anh không cho phép em mạo hiểm, anh càng không thể chấp nhận được nếu lỡ như em xảy ra chuyện gì.”

Anh đã đánh mất cô một lần, phải vất vả lắm mới tìm lại được, anh tuyệt đối không cho phép Du Ân xảy ra chuyện.

Du Ân bất lực: “Chúng ta lên kế hoạch trước là được thôi mà không phải sao? Hơn nữa anh cũng đã nói chuyện này với cảnh sát rồi còn gì? Sao không thử nghe theo lời khuyên của cảnh sát.”

Phó Đình Viễn tra được tư liệu về Đổng Lộ xong thì báo cảnh sát đầu tiên, chẳng có lý do gì để anh không báo cảnh sát cả.

Cùng lắm thì cái giá đắt mà anh phải trả cũng chỉ là mất đi miếng đất này, nhưng Đổng Lộ thì không như vậy, ngay thời khắc Đổng Lộ chọc tới anh, thì ông ta đã được định sẵn đi vào con đường chết rồi.

“Có lẽ Đổng Lộ chỉ muốn bắt em lại để khống chế anh mà thôi, vậy thì chúng ta thử tương kế tựu kế, cố tình để bọn họ bắt được em, làm như vậy chẳng phải là có thể biết được nơi ẩn thân của bọn họ rồi sao? Như vậy sẽ không cần mất thời gian đấu qua đấu lại với ông ta nữa.” Du Ân tiếp tục khuyên nhủ Phó Đình Viễn, cô thật sự muốn làm gì đó cho Phó Đình Viễn.

Không thể bác bỏ đề nghị của Du Ân, cuối cùng Phó Đình Viễn đành phải liên hệ với cảnh sát phụ trách chuyện này ở thành phố G.

Hai người thảo luận rất lâu qua điện thoại, cuối cùng quyết định để Du Ân đi tới chỗ hẹn.