Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 894



Chương 894

Và có thể ông cụ Đổng sẽ giờ trò qua nước trà, đến lúc đó Du Ân sẽ giả vờ uống cốc nước đó, và cảnh sát sẽ bố trí người ẩn nấp xung quanh theo dõi tình hình, để đảm bảo rằng Du Ân sẽ an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Bọn họ sẽ đặt sẵn thiết bị định vị trên người Du Ân, một khi ông cụ Đổng đưa Du Ân tới giao vào tay Đổng Lộ, cảnh sát đi theo họ suốt đoạn đường sẽ chớp thời cơ bắt cả Đổng Lộ lẫn Đổng Tâm Khiết.

Du Ân cảm thấy kế hoạch này khá ổn, nhưng Phó Đình Viễn thì vẫn căng thẳng không thôi.

Vì để anh có thể thả lỏng, Du Ân chủ động tiến tới ôm anh, nhón chân hôn anh một cái.

Ban đầu Phó Đình Viễn không có phản ứng gì, nhưng sau khi Du Ân hôn anh lần nữa, anh đột nhiên ôm chặt cô trong lồng ngực, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, suýt chút nữa là hút hết không khí trong lồng ngực cô.

Sau khi nụ hôn “hung ác” đó chấm dứt, Phó Đình Viễn vuốt ve mặt Du Ân, thấp giọng nói: “Du Ân, em phải hiểu rằng mạng của em nối liền với mạng của anh, nếu em xảy ra chuyện, anh cũng không muốn sống nữa.”

“Được rồi.” Du Ân vùi người trong lồng ngực anh.

Ông cụ Đổng hẹn cô ăn tối ở một nơi đang bắn pháo hoa khoa trương nhộn nhịp, người tới ăn cơm vô cùng nhiều, tám mươi phần trăm là định nhân lúc nhiều người hỗn loạn sẽ đưa cô đi.

Du Ân đến chỗ hẹn đúng giờ, Phó Đình Viễn đưa Du Ân tới, sau đó thuận miệng hàn huyên với ông cụ Đổng thêm mấy câu, cố tình để ông cụ Đổng thấy là anh rất tin tưởng ông ta.

Anh mỉm cười nhìn ông cụ Đổng nói: “Tối nay tôi có hẹn đi ăn cơm với người khác, nếu không thì tôi nhất định sẽ ở đây ăn vạ mọi người.”

Dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Du Ân: “Ông cụ là đối tác mà anh đặc biệt tin tưởng, em có thể an tâm hưởng thụ mấy món ngon ở đây với ông cụ, đợi lát nữa ăn xong anh sẽ tới đây đón em.”

Du Ân vẫy tay chào tạm biệt anh với vẻ mặt rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào.

Ông cụ Đổng mời Du Ân vào phòng ăn với thái độ hòa đồng thân thiện, Du Ân cũng làm vẻ quan tâm hỏi han về tình trạng sức khỏe của ông ta, trước đó vẫn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong viện, giờ đã xuất viện rồi, ông cụ Đổng cũng hơi nóng vội quá mức.

Ông cụ Đổng giải thích về cơ thể mình: “Không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là mấy căn bệnh tuổi già thôi, không để bản thân nóng giận hay căng thẳng quá là được.”

“Không có vấn đề gì là tốt rồi.” Du Ân cũng khách sáo đáp lại một câu.

Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy bàn, ông cụ Đổng mời Du Ân dùng bữa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Và đúng như suy đoán của bọn họ, quả thực ông cụ Đổng đã xuống tay với Du Ân, lúc bữa ăn chỉ mới bắt đầu được một lúc cũng là thời điểm Du Ân cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó, cô lại giống như uống say, cơ thể nằm bò trên bàn một cách vô lực.

Ông cụ Đổng gọi một phục vũ nữ tới, nhờ cô ta đỡ Du Ân ra ngoài giúp mình.

Mặc dù Du Ân vẫn có thể tỉnh táo ý thức được mọi chuyện, nhưng chân tay cô lại hoàn toàn mất hết sức lực, nhìn thoáng qua thì giống như người say rượu.

Ông cụ Đổng cố ý để người phục vụ tới đỡ người ra ngoài giúp ông ta đương nhiên là vì muốn che mờ tai mắt mọi người, nếu không giữa ban ngày ban mặt ông ta lại lôi kéo một người phụ nữ ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy rồi báo cảnh sát hay sao.