Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 943



Chương 943

Không biết vì sao, nhưng biểu hiện miễn cưỡng của Phó Đình Viễn quá rõ ràng khiến Du Ân nhất thời cũng không muốn rời đi.

Nhưng cô cũng biết mình phải rời đi nên chỉ còn cách đẩy anh ra, Phó Đình Viễn lại đẩy cô xuống giường, quấn quít dây dưa một phen nữa.

Sau khi tiễn Du Ân lên máy bay, Phó Đình Viễn cảm thấy trái tim mình trống rỗng.

Khi nào thì thời gian như vậy sẽ kết thúc chứ?

Khi Du Ân đến Bắc Kinh, Diệp Văn đã đón cô bằng ô tô và đưa cô đến thẳng khách sạn nơi họ học biên kịch, kể từ đó Du Ân bắt đầu khóa học kín trong nửa tháng.

Du Ân nhận phòng xong và bước vào phòng của mình, cô vừa chào người bạn cùng phòng biên kịch sống cùng mình thì Phó Đình Viễn gọi điện đến, Du Ân nghi ngờ anh đã tính toán thời gian để gọi.

Phó Đình Viễn đã gửi một cuộc gọi video, nhưng Du Ân cảm thấy đang sống chung với các nhà biên kịch khác mà lại gọi video thì hơi bất tiện, nên cô đã từ chối.

Sau khi quay lại cuộc gọi thoại, Phó Đình Viễn ở đầu bên kia phàn nàn: “Sao em không trả lời video? Em không nhớ anh chút nào sao?”

Du Ân giải thích rằng đang ở chung với người khác mà gọi video thì hơi bất tiện, còn nói thêm: “Dù sao chúng ta cũng chỉ mới chia xa thôi mà.”

Nói cách khác, cô không hề nhớ anh.

Nhớ cái gì chứ, mới mấy tiếng đồng hồ thôi mà.

Nhưng Du Ân vẫn biết tính tình của Phó Đình Viễn, vội vàng nói: “Nhớ anh là một chuyện, nhưng có liên quan gì đến việc gọi video với anh chứ?”

Phó Đình Viễn có một lý do rất chính đáng: “Anh muốn nhìn thấy em để giảm bớt nỗi nhớ của anh.”

Du Ân nói: “Vậy thì em chụp ảnh tự sướng và gửi cho anh không phải được rồi sao?”

Vì vậy, nửa phút sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn đã nhận được một bức ảnh tự sướng từ Du Ân.

Selfie chỉ thấy nửa trán, không thấy mặt mà thấy cả nửa cái trần nhà lớn trên đầu.

Phó Đình Viễn: “Em gọi đây là ảnh tự sướng à?”

Du Ân: “Xin lỗi, lỡ tay.”

Sau đó, cô gửi một tấm khác, Phó Đình Viễn nhìn xong, suýt nữa ngất đi vì tức giận, lần này chỉ lộ ra đôi mắt của cô, anh vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô.

Phó Đình Viễn không biết tại sao bây giờ cô lại trở nên nghịch ngợm như vậy, lại còn đùa dai với anh nữa.

Phó Đình Viễn: “Không phải em muốn anh lập tức mua vé máy bay đến Bắc Kinh tìm em đấy chứ?”

Dưới sự đe dọa của anh, đã thành công có được một bức ảnh selfie hoàn chỉnh từ Du Ân.

Cô đứng trên ban công của khách sạn, sau lưng là khung cảnh bên ngoài khách sạn, mỉm cười ngọt ngào, trong sáng và động lòng người.

Khóe môi Phó Đình Viễn không nhịn được mà cong lên, tiện tay đáp lại hai chữ: “Đẹp đấy.”

Du Ân: “Cảm ơn đã khen.”

Phó Đình Viễn: “Không cần cảm ơn, anh chỉ nói sự thật thôi, người có thể được các nhiếp ảnh gia hàng đầu mời chụp ảnh, có thể không đẹp được sao?