Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 951



Chương 951

“Được rồi, đừng nói nữa, cô ta gọi điện thoại có thể sẽ trở về sớm thôi, tôi phải tiếp tục dỗ cô ta, không phải còn một tuần đào tạo sao? Nếu không thể khiến cô ta giúp tôi đề xuất kịch bản với Phó Đình Viễn, vậy thì lần này tôi đã lãng phí mọi tâm tư rồi.”

Giọng nói bên trong lúc lên lúc xuống, cuối cùng không còn âm thanh nào nữa.

Du Ân vốn muốn quẹt thẻ để về phòng, nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng gì cả.

Cô quay lưng bỏ đi, tức giận đến mức run tay, gọi cho Phó Đình Viễn.

Vốn dĩ cô muốn trở về phòng thu dọn, sau đó nói với những người tổ chức tiệc tối là cô sẽ không tham gia, rồi sẽ đi gặp Phó Đình Viễn, nhưng hiện tại cô không muốn quay lại để nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt còn nói cô ta sẽ tiếp tục lừa dỗ cô, và Du Ân chỉ nghĩ về điều đó thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Điện thoại được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu của người đàn ông vang lên: “Sao vậy?”

Bị Hiểu Nguyệt chọc giận không nhẹ, Du Ân nghe thấy giọng nói của Phó Đình Viễn, cô chỉ muốn khóc một trận thôi.

Cô vừa đi vừa cầm di động, thấp giọng hỏi: “Buổi tối anh ở đâu?”

“Khách sạn em đang ở.” Phó Đình Viễn nói sự thật.

Du Ân lại nói: “Không phải trước đây anh sống ở tầng dưới của em sao? Tối nay chúng ta đến đó được không?”

Du Ân không muốn sống trong khách sạn với Phó Đình Viễn, không phải họ không có nhà ở Bắc Kinh.

Hơn nữa, sống ở đây sẽ bị mấy người cùng khóa đào tạo nhìn thấy. Sau khi trải qua chuyện của Hiểu Nguyệt, Du Ân đã  có bóng ma tâm lý, ngộ nhỡ người ta có ý đồ cố gắng tiếp cận Phó Đình Viễn thì sao?

“Chúng ta?” Phó Đình Viễn nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của cô, giọng điệu đột nhiên trở nên vui vẻ: “Em muốn ra ngoài ở cùng anh sao?”

“Ừ.” Du Ân thấp giọng đáp.

Phó Đình Viễn lại nói: “Anh sẽ lập tức đến khách sạn của em, vừa kịp để đón em.”

“Được.” Du Ân chỉ nói một chữ.

Lúc này cô đã đi thang máy đến đại sảnh, vừa nãy ra ngoài để nhận cuộc gọi của Phó Đình Viễn nên ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc áo len và quần jean.

Đầu xuân tiết trời se lạnh, nhiệt độ còn rất thấp, nhưng cô không muốn về phòng lấy áo khoác, cũng may là Phó Đình Viễn sắp đến rồi.

Vài phút sau, xe của Phó Đình Viễn dừng trước khách sạn, Du Ân mở cửa và ngồi vào.

Phó Đình Viễn liếc nhìn thấy cô thậm chí còn không mặc áo khoác, lập tức khoác áo khoác lên người cô, ôm lấy cô, sau đó dùng giọng điệu u ám hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”

Phó Đình Viễn biết cô có tính cách dịu dàng và rất tốt tính, nhưng bây giờ có người khiến cô ra ngoài mà không mặc áo khoác, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô vô cùng tức giận.

Nhưng sao cô ta có thể hèn hạ đến mức chọc tức một người tốt tính như cô chứ?

Đối mặt với câu hỏi của Phó Đình Viễn, Du Ân không nói gì mà vùi mình vào lòng anh.