Địa điểm dùng bữa do Đỗ Tử Ngạn chọn là quán Lẩu Cừu Bắc Kinh*.
*Lẩu Cừu Bắc Kinh: Là món ăn đặc trưng của Mông Cổ và được người Bắc Kinh rất yêu thích. Trong lễ hội chào đón năm mới, món ăn này có mặt tại hầu hết các gia đình.
Quán lẩu nằm trong một Hồ Đồng* bên trong khu Tứ Hợp Viện, căn phòng bao cổ kính tao nhã, hai gian được ngăn cách bởi tấm bình phong làm bằng gỗ được chạm rỗng hoa văn, bên ngoài được trang trí bằng những chiếc đèn lồng đỏ thẫm và các bức tranh thư pháp truyền thống, bên trong phòng có nồi lẩu Cảnh Thái Lam** đặt ngay trên bàn ăn.
*Hồ Đồng: Là một loại đường phố hẹp hoặc những con hẻm, thường làm người ta liên tưởng tới các thành phố ở miền Bắc Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất là Bắc Kinh. Tại Bắc Kinh, Hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ hợp viện (Nguồn: Wikipedia).
Thừa dịp Quý Phàm Trạch và Đỗ Tử Ngạn đang gọi món, A Mỹ cúi xuống thì thầm bên tai Chung Ngải: “Chị đừng nói chuyện hôm nay cho sếp Trầm nhé. Công việc trang điểm cho người mẫu xe là làm thêm, nếu để mấy người trong đài biết thì em khó mà giữ được việc lắm.”
Chung Ngải còn chưa kịp gật đầu thì đã cảm nhận được ánh mắt từ đối diện bay tới. Không biết có phải vì nghe được cái tên “Sếp Trầm” hay không mà ánh mắt kia lại dày đặc khí lạnh. Nhưng khi Chung Ngải liếc mắt sang, ngay trước khi hai tầm mắt giao nhau, Quý Phàm Trạch lại cứng người nhìn sang chỗ khác.
Nhanh chóng gọi xong thức ăn, nhân viên phục vụ vừa định xoay người lại đột nhiên bị Quý Phàm Trạch gọi lại.
“Ngài còn yêu cầu gì nữa ạ?” Nhân viên phục vụ cung kính hỏi.
Đỗ Tử Ngạn kinh ngạc, gập khuỷu tay đập lên vai anh, “Cậu đổi khẩu vị rồi sao?”
“Không.” Quý Phàm Trạch nhún vai, chỉ về phía Chung Ngải: “Cô ấy thích ăn.”
Giọng nói của anh vẫn hờ hững như thể chỉ thuận miệng nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt gì đó thôi. Nhưng lòng Chung Ngải lại khẽ rung động như bị ai đó rải một lớp kẹo nổ, mà chỉ mỗi mình cô nghe được tiếng xì xì vậy.
“Ôi chao, cậu có thể thỉnh thoảng chú ý đến tôi một chút, nhớ tôi thích ăn gì được không hả!” Đỗ Tử Ngạn nện một cú lên ngực Quý Phàm Trạch, há miệng cười đùa: “Tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra cậu trọng sắc khinh bạn như thế nhỉ!”
“…” Sao cậu cứ phải nói thẳng ra như vậy mãi thế? Quý Phàm Trạch xẻo anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn.
A Mỹ vốn vô tư, không đánh không quen nên giờ cô ấy đã coi Đỗ Tử Ngạn là “anh em tốt”, nói chuyện cũng không để ý: “Tổng giám đốc Quý đang tán gái, anh ghen cái gì chứ!”
“…” Cô nói còn thẳng thừng hơn đấy.
Nồi lẩu than đã sôi, hơi nước màu trắng bốc lên từ trong ống khói hun mặt Chung Ngải đến đỏ bừng, vô tình tôn lên đôi mắt hạnh đen nhánh của cô. Da mặt cô vốn mỏng, lại bị bọn họ trêu chọc không kiêng nể gì như vậy cũng không khỏi cảm thấy cơ thể mình như cái bếp lò nhỏ, bốc hơi nóng ra bên ngoài.
Quý Phàm Trạch không cãi nhau với phụ nữ, cũng không biết làm thế nào để làm lành, nên nỗi bực dọc của cả một tuần như ứ lại trong lồng ngực. Thật ra, ngay khi nhìn thấy Chung Ngải thì tất cả nỗi oán hận đã sớm tiêu đi hơn phân nửa. Nhưng ở đây lại có hai con kỳ đà đang cảm mũi, khiến anh không cách nào thốt ra được mấy lời nhẹ nhàng.
Thấy Chung Ngải ngồi đối diện chỉ biết cúi đầu hút Lương bì sùn sụt, Quý Phàm Trạch nhúng vài miếng diềm thăn, dùng đầu đũa đẩy miếng thịt trôi sang phía Chung Ngải.
Chung Ngải giật mình, tay cầm đũa khựng lại, sau đó gắp miếng bò ra ăn. Cứ như thế, dưới mắt cô thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy cây nấm rồi cả mấy nhánh rau cải…
Cả người Đỗ Tử Ngạn bỗng nổi hết da gà khi thấy cảnh này. Từ từ liếc mắt nhìn Quý Phàm Trạch vẫn đang tỉnh bơ, anh ta không kìm được mà khinh bỉ như điên như dại trong lòng: Đù, nam chính ngạo kiều đúng là khác người, nâng mấy trò mờ ám lên một tầm cao mới luôn rồi!
“Hì hì, đừng quên bữa này là bữa cơm làm lành đấy.” A Mỹ kịp thời rót cho mỗi người một ly nước trái cây rồi nâng ly, “Xét theo việc bệnh nhân tâm thần phải uống thuốc nên không được uống rượu, chúng ta uống nước trái cây thay rượu nhé, cụng ly.”
Đỗ Tử Ngạn vì giúp anh em tán gái nên cũng liều mạng, hiếm khi không để ý đến danh xưng thẳng thừng là “Bệnh nhân tâm thần” này, khuôn mặt lộ ra ba vết máu, liên thanh phụ họa: “Đúng vậy, cạn ly một chén xóa tan mối thù của ngày hôm nay!”
Quý Phàm Trạch thuận thế giơ ly thủy tinh lên, nụ cười nhạt bên mép không hề ngại ngùng, ánh mắt dừng trên mặt Chung Ngải, “Giảng hòa.”
Cách một tầng khói tỏa, khuôn mặt hẹp dài của anh vừa trong trẻo lại cũng ảm đạm, tựa như đang ẩn chứa một thứ ánh sáng lay động lòng người, trông không quá rõ ràng. Lúc này, Chung Ngải chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đâm chồi trong lòng mình, chưa kịp tìm hiểu thì cô đã theo tiềm thức nâng ly lên, khuôn mặt thoáng nóng lên nở nụ cười: “Giảng hoà.”
Tiếng chạm cốc lanh lảnh vang lên, bốn người ngửa đầu cạn ly.
Chén đầu tiên rõ ràng không phải rượu nhưng dường như còn say lòng người hơn, khiến cho tám mươi sáu tỷ nơron thần kinh trong đầu đều sảng khoái.
Có Lương bì, có đồ uống, còn có chè đậu xanh hạt sen để giải nhiệt là đồ ngọt, cả bữa cơm xem mắt dở dang đêm nay đều được bù lại, khiến Chung Ngải đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ăn uống no nê xong xuôi, A Mỹ nháy mắt với Đỗ Tử Ngạn, anh ta cũng ngầm hiểu, hai người ăn ý phủi mông chạy nhanh như một làn gió, để lại Chung Ngải và Quý Phàm Trạch đứng cứng đờ trước Tứ hợp viện*.
*Tứ hợp viện: Là kiểu nhà truyền thống Trung Quốc được xây theo hình thức khép kín bốn hướng và đối xứng dành cho một đại gia đình.
“Em muốn đi dạo không?” Quý Phàm Trạch đề nghị.
Chung Ngải xoa cái bụng trướng lên vì no của mình, gật đầu, “Được.”
Những Hồ Đồng cổ kính không địch nổi với làn sóng thương mại hóa nên những ngôi nhà gạch xanh ngói xám thấp bé từ lâu không còn được sử dụng làm chỗ ở nữa mà biến thành từng cửa hàng do nhà nhà sáng tạo nên. Có quán bar, quán cà phê, có khi còn có cửa hàng thời trang, nhìn chung thì nơi này đang hướng đến phong cách hỗn hợp. Ngay trong thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, biển hiệu cửa hàng đã làm mờ ánh trăng sáng, ánh đèn neon mang lại bầu không khí khác biệt.
Khung cảnh náo nhiệt xung quanh khiến cho không khí yên lặng giữa hai người có phần gượng gạo.
“Tôi..” Chung Ngải đột nhiên mấp máy môi.
“Tôi…” Quý Phàm Trạch cũng gần như đồng thời mở miệng.
Chung Ngải gãi đầu, dẫm lên bóng của mình, rũ mắt nhìn mũi giày: “Anh nói trước đi.”
Tuy tính Quý Phàm Trạch hay nhường phụ nữ nhưng anh muốn nói những lời này với cô trước, nhoẻn miệng cười: “Lần trước là lỗi của tôi khi đã nói nặng lời, xin lỗi em.”
Mũi giày khựng lại, Chung Ngải cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Thật ra tôi cũng có sai vì tôi không biết người gây hấn không phải là anh.”
Nghe được lời xin lỗi của cô, Quý Phàm Trạch chợt thấy rất sảng khoái, quả nhiên chiêu vừa đấm vừa xoa này của cô thật lợi hại mà. Anh không ý thức được chính mình càng ngày càng không có mong ước gì hơn, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Thấy anh mỉm cười rồi lại nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, người Chung Ngải cứ như tê dại từ đầu đến chân vậy. Cô quay phắt đi, chỉ vào cửa hàng đồ uống bên cạnh: “Chúng ta mua nước uống đi.” Lương bì ban nãy cay đến mức cổ họng cô khô khốc luôn rồi.
“Ừm.” Quý Phàm Trạch không có ý kiến gì.
Hai người cầm đồ uống, đi dọc theo Hồ Đồng. Họ càng đi sâu vào trong thì số cửa hàng càng giảm, những âm thanh ồn ào cũng theo đó mà nhạt dần.
Không những vậy, đèn đường đã thưa thớt hơn hẳn.
Quý Phàm Trạch không nhớ mình đã không tản bộ trong bao lâu. Vì mỗi ngày anh đều bận ứng phó với công việc và xã giao nên giây phút yên tĩnh này lại trở nên quý giá biết mấy, nhất là khi người đi cùng anh lại là cô gái này. Cô mặc chiếc áo voan trắng rộng thùng thình, nhìn như bảo thủ nhưng lại được thiết kế hở nửa bả vai. Dưới sự giao hoà giữa ánh sáng và bóng tối này, trông làn da Chung Ngải tinh tế và mịn màng như men sứ, đôi mắt sáng lấp lánh khiến người ta chợt khát vọng tìm hiểu chủ nhân của nó đến tận cùng.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu Quý Phàm Trạch, cánh tay đang rũ bên người chậm rãi lại dứt khoát nhích về phía tay cô. Khi anh sắp nắm được tay của Chung Ngải thì… Cô dừng bước, cắn ống hút, ngửa đầu nhìn anh hỏi: “Quý Phàm Trạch, anh có thực sự thích tôi không?”
Không biết là vì những lời này khiến người ta không thể tin nổi hay là vì tay họ chỉ còn cách một chút nữa thôi mà nụ cười của Quý Phàm Trạch không tươi như trước. Anh nhíu mày nhìn cô, cảm thấy hơi khó hiểu: “Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Giọng nói của anh hơi trầm xuống: “Thích cũng có thể là giả được sao?”
“Tất nhiên là có.” Chung Ngải nghiêm trang gật đầu: “Ví dụ như nhất thời thích thú gì đó.”
Bị người khác nghi ngờ tình cảm không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ. Khoé mắt Quý Phàm Trạch giật giật, tuy cảm thấy không vui nhưng anh vẫn nói rất nghiêm túc: “Chung Ngải, tôi thích em.” Nói xong, anh đi về phía trước.
Trong tình yêu, không phải lời tỏ tình nào cũng đều được đáp lại.
Hơn nữa, anh còn từng bị từ chối, nên không trông mong gì về việc được cô đáp lại cả.
Làn gió đêm phả vào mặt họ, cũng làm lay động lá cây hoa hoè.
Một giọng nữ êm tai vang lên ở phía sau anh: “Quý Phàm Trạch, chúng ta hẹn hò đi!”
… Hẹn.. Hò?
… Hẹn hò?
… Hẹn hò?!
Thân hình cao lớn của Quý Phàm Trạch đột nhiên dừng lại, cứ như bị ai đóng đinh tại chỗ.
Rõ ràng tiếng Chung Ngải nhỏ như vậy, nhưng khi truyền vào tai anh thì tiếng nào tiếng nấy cũng đều vang vọng, khiến tai anh như ù đi.
Chuyện kế tiếp xảy ra quá nhanh, Chung Ngải còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị Quý Phàm Trạch vừa xoay người lại bế lên rồi. Ngang hông bị anh siết chặt, cô còn đang hết hồn thì đã bị anh ôm lấy rồi xoay quanh ba vòng.
Đến khi được đặt xuống, chân đã đứng vững, Chung Ngải mới thấy rõ gương mặt trước mắt mình.
Đôi mắt đen như mực của Quý Phàm Trạch đang phản chiếu ánh trăng mờ ảo, sâu trong đáy mắt có ngọn lửa bùng cháy. Sự kết hợp giữa nước và lửa đan thành một tấm lưới, khiến trái tim Chung Ngải đập nhanh như trống.
Vì tư thế của họ quá thân mật – hai trán gần như sát vào nhau, nên anh như muốn nhìn thấu tâm hồn cô vậy: “Em nghiêm túc sao?” Rõ ràng anh không giấu được sự vui sướng của mình nhưng vẫn không kìm được mà hỏi lại để chắc chắn.
Chung Ngải cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt mình, hai tai đỏ bừng, bĩu môi trả lời: “Hừ, nếu anh không tin thì coi như không có chuyện này vậy.”
“…” Em đừng có đổi ý chứ!
Hạnh phúc tới quá trễ, lại quá đột ngột, làm người ta khó lòng tin được.
Lúc này, Quý Phàm Trạch như vừa uống hết một bình rượu mạnh, khiến toàn bộ máu trong người đều dồn lên trên. Khi “chất cồn” đến ngực đã hóa thành quỳnh tương ngọc dịch, làm đầu óc của anh mơ màng trong chốc lát, biến mọi thứ trở nên ngọt ngào, ngọt đến mức say cả lòng anh.
Đèn đường bỗng chốc tối đi.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch đi dọc từ lông mày của Chung Ngải rồi dừng lại trên môi cô. Hai cánh môi non nớt, sáng bóng như điểm đỏ đẹp đẽ lại quyến rũ, khiến người ta thèm thuồng mãi thôi.
Chỉ cần anh cúi đầu là đã có thể nếm lại hương vị ngọt ngào mềm mại kia rồi.
“Chung Ngải…” Giọng nói của anh, ánh mắt và biểu cảm bỗng trở nên dịu dàng.
Bị anh nhìn và gọi như vậy, Chung Ngải chợt cảm thấy lúng túng, sự thẹn thùng thoang thoảng truyền thẳng lên não, khiến cô đột nhiên thấy không ổn. Hình như cái chuyện “Hẹn hò” mà cô vừa đề nghị đã cho người đàn ông này cơ hội để thẳng thắn “Giở trò lưu manh” rồi!
Cô đúng là ngốc quá đi!
Lúc môi Quý Phàm Trạch sắp chạm vào môi Chung Ngải thì đột nhiên có một bàn tay che miệng anh lại, ngăn cản anh tiến thêm bước nữa. Thừa dịp anh đang sững sờ, Chung Ngải đẩy mặt anh ra một chút.
“Khụ khụ, thật ra…” Vì nói nhanh nên cô vẫn chưa kịp sắp xếp từ ngữ được, “Bây giờ anh vẫn đang trong thời gian thử việc, nên không được động tay động chân.”
… Thời gian thử việc sao?!
Ngay cả miệng nhỏ cũng không hôn được, đã khiến trái tim Quý Phàm Trạch nguội lạnh một nửa, hỏi khẽ: “Có phải qua thời gian thử việc là có thể động tay động chân không?”
“Anh nên lo lắng về việc chính mình có thể qua được thời gian thử việc không thì hơn.” Chung Ngải cười gian xảo, ánh mắt đen láy sáng lấp lánh.
Quả nhiên, tuy cô gái này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng không dễ lừa chút nào.
Vậy mà tính tình cô lại rất hợp ý Quý Phàm Trạch. Cô gái này, không phải loại ăn vào thì tan chảy ngay như những người khác, mà giống như kẹo Nuga* càng ăn càng thấy ngon.
*Kẹo Nuga: Là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong thêm các loại hạt nướng chín (như hạnh đào, óc chó, hồ trăn, hạt phỉ hay mắc ca), lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ. Nuga có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo và sô-cô-la khác nhau (Nguồn: Wikipedia).
Anh véo chóp mũi tinh xảo của Chung Ngải, hiếm khi không so đo với cô. Ha ha, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ bị anh “ăn” thôi.
Trên đường trở về, ánh đèn nơi thành thị xẹt qua cửa sổ xe, phản chiếu từng lớp màu sặc sỡ, bên trong xe thì vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái.
Quý Phàm Trạch thản nhiên hỏi Chung Ngải một câu: “Vì sao em lại đồng ý hẹn hò với tôi?” Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, lộ ra tâm trạng sung sướng của mình.
Rõ ràng chỉ là một vấn đề rất đơn giản nhưng Chung Ngải lại như bị anh dồn vào thế bí vậy.
Ngay cả cô cũng không biết mình đã dùng bao nhiêu cảm xúc và dũng cảm để hét lên câu “Chúng ta hẹn hò đi” nữa. Có lẽ chỉ vì trái tim đập thình thịch trong nháy mắt nên không có lý do gì, cũng không kịp tự hỏi mà đã thốt lên; lại có lẽ vì tình cảm đã chất đầy trong vô thức, lúc ấy đã tự nhiên bùng phát mà thôi.
Tình yêu là gì?
Từ xưa đến nay không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Chung Ngải cảm thấy, tình yêu là một loại can đảm. Cho dù bây giờ cô không quá rõ ràng tình cảm mình dành cho Quý Phàm Trạch có phải là tình yêu hay không, càng không xác định được hai người có thể cùng nhau đi tới bước nào, nhưng cô không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Cô bằng lòng tìm hiểu anh, đến gần anh và cảm nhận những rung động anh dành cho cô.
Cô gọi tình yêu là can đảm vì nó đã giúp cô dũng cảm bước tiếp trong mối quan hệ này dù không biết tương lai giữa họ sẽ ra sao.
Trong nháy mắt, trong đầu Chung Ngải lướt qua rất nhiều suy nghĩ nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì cô lại chột dạ nhìn thoáng qua Quý Phàm Trạch, vừa cười vừa trả lời: “Hôm nay tôi bỗng nhiên phát hiện anh khá hơn đối tượng xem mắt của tôi rất nhiều, ha ha.”
Không thể để người đàn ông này quá đắc ý được.
Nghe vậy, mắt Quý Phàm Trạch trầm xuống, đầu giống như bị dội một chậu nước lạnh, ngọn lửa nóng bỏng trong ngực bốc lên luồng khói trắng, tim bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Giọng nói của anh bỗng nhiên giảm xuống tám độ: “Em đã đi xem mắt?”
Cô gái này lại nỡ lòng đi xem mắt trong lúc anh bị thương ư?!