"Chúng tao báo cảnh sát rồi, không cần nhờ đến thứ vô dụng như mày làm gì!" "Cút đi!" Nói xong, bà ta cúp điện thoại luôn. Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái. Thật là... Anh lại gọi cho bà ta. Bên kia vừa nhận cuộc gọi, Trương Minh Vũ vội vàng nói ngay: "Kiều Hân đã về, đang ở chỗ con, mọi người không cần tìm nữa". Lý Phượng Cầm khiếp sợ nói: "Cái gì? Tìm thấy rồi? Vậy mày còn chần chờ gì nữa, mau đưa Kiều Hân về đây cho tao!" Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Hiện giờ cô ấy không tiện về, ngày mai sẽ về sau". Lý Phượng Cầm chanh chua gào lên: "Mày khỏi lảm nhảm nhiều lời, đưa Kiều Hân về đây cho tao ngay! Để con bé ở cùng mày, tao không yên tâm được!" "Mày đưa điện thoại cho Kiều Hân đi!" Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ấy đang ngủ, mai sẽ trở về". Lý Phượng Cầm tức giận vô cùng, quát lên: "Tao bảo mày đưa nó về ngay! Mày nghe không hiểu tiếng người à?" "Nếu Kiều Hân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà họ Lâm tao sẽ không tha..." Trương Minh Vũ bực dọc cúp điện thoại luôn. Sau đó, anh tắt nguồn của máy. Phiền không chịu được! Phù! Điều chỉnh lại hô hấp xong, tâm tình bực bội mới chầm chậm bình yên trở lại. Trương Minh Vũ nhích người đến bên giường. Anh cúi đầu nhìn kĩ, thấy trên cổ Lâm Kiều Hân còn sót lại vết máu do bị roi quất. Nỗi hận trong lòng đột nhiên bùng nổ. Chung Tử Kính! Âu Dương Triết! Món nợ này, tôi sẽ không quên! Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo. Âu Dương Triết thì tạm thời anh còn chưa thể xử lí. Nhưng Chung Tử Kính... Trương Minh Vũ nghiến răng, lẩmbẩm: "Chung Tử Kính, hi vọng anh đừng để tôi bắt được cơ hội nào!"