*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thù này không báo, thề không làm người!" Nỗi hận trong lòng như bốc lên tận trời cao. Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bình ổn được nỗi lòng của mình. Chuyện này còn cần tỉ mỉ lên kế hoạch. Hôm nay đã gặp rất nhiều chuyện rồi. Chung Hải nhất định là người do Chung Tử Kính phái tới, gã đàn ông tết tóc kia chắc là người của Âu Dương Triết. Hiển nhiên, hai phe này đã bắt tay hợp tác. Nhưng... bóng đen trấn thủ trên nóc nhà và nổ súng, đó là ai? Lý Kiếm Phong... do ai phái tới? Chị sáu? Nhưng dù chị sáu có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chỉ huy một vị tổng cục trưởng của một tỉnh... Có điều, trừ chị sáu ra, còn có thể là ai? Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Anh hoàn toàn không có bất kì manh mối nào. Ngay cả báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Một nhà họ Hà nho nhỏ, anh cũng đã không có cách nào đối phó, huống chi là nhà họ Chung... Haiz. Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài. "Ưm..." Bỗng anh nghe thấy một tiếng thở nhẹ. Trương Minh Vũ ngẩn ra. Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện mí mắt Lâm Kiều Hân đang hơi run nhẹ. Tỉnh rồi? Anh vui mừng mỉm cười, vội vã tới cạnh giường. Hơi thở của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập hơn. Một giây sau, cô đột nhiên ngồi bật dậy, hô lên: "Trương Minh Vũ!" Sau đó, cô mở mắt nhìn quanh. Ánh mắt cô vẫn còn tràn đầy mờ mịt... Trương Minh Vũ gian nan nói: "Tôi... Tôi ở đây". Nhưng ánh nhìn của anh lại đã cứng đờ. Lâm Kiều Hân vui mừng quay đầu lại. Trương Minh Vũ... không sao rồi! Nhưng... Anh ấy đang