Nhưng cơn buồn ngủ của anh đã bay biến mất tiêu... Không biết nằm trằn trọc trong đau khổ bao lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng yên giấc. Lúc mở mắt lần nữa đã là 9 giờ sáng. Người anh vẫn hơi nằng nặng... Trương Minh Vũ nhìn trần nhà, nằm thơ thẩn cả buổi mới nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Từng hơi thở ấm áp bỗng luồn vào tai anh. Trương Minh Vũ sửng sốt. Anh từ từ nghiêng đầu, phát hiện tay chân Lâm Kiều Hân đều đã khoác lên người mình! Khuôn mặt đẹp đến từng đường nét... gần trong gang tấc! Ực! Trương Minh Vũ gian khổ nuốt nước bọt. Đêm qua hành hạ anh lâu thấy ghê, mới sáng ra đã hành anh thêm nữa à? Đôi môi mềm mại đó... Trương Minh Vũ cố kìm nén suy nghĩ rướn người lên hôn cô, từ từ nhích sang bên cạnh. Phù! Anh thở hắt ra. May quá, không làm Lâm Kiều Hân tỉnh giấc. Không là không biết trốn vào chỗ nào luôn. Ôi. Trương Minh Vũ than thở trong câm lặng. Sau khi rửa mặt, anh ra khỏi biệt thự. Đến chợ bán thức ăn, Trương Minh Vũ mua một con gà mái rồi chuẩn bị một ít thứ bồi bổ sức khỏe. Anh về rồi bắt đầu nấu cơm. Một lát sau, Lâm Kiều Hân thức dậy. Cô thử một lúc lâu mới vịn tường lặng lẽ ra ngoài. Mùi gì thế? Ực! Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, không nhịn được nuốt nước miếng. Thơm quá... Hôm qua chưa ăn gì nên sáng nay cô đói chịu không nổi. Lâm Kiều Hân xuống cầu thang một cách thận trọng. Bước chân hơi loạng choạng. Đúng lúc này, Trương Minh Vũ bê bát canh gà đi ra từ phòng bếp. Lâm Kiều Hân vô thức lên tiếng: "Trương Minh Vũ..." Mở mắt ra không thấy Trương Minh Vũ đâu, cô còn tưởng anh đi rồi. Trương Minh Vũ quay đầu cười sảng khoái: "Dậy rồi à, để tôi đỡ cô". Nói rồi anh đặt bát canh gà lên bàn. Sau đó bước nhanh tới chỗ cô. Lâm Kiều Hân khôngkìm được nhoẻn môi cười.