"Mọi người có ai nghe qua chưa?" Nói xong, ông ta liếc nhìn các nhân viên bán hàng quanh đây. Đám nhân viên lần lượt lắc đầu. "Ha ha ha!" Bác sĩ Vương phá lên cười sằng sặc, lạnh lùng bảo: "Muốn lừa tôi chắc? Không có cửa đâu!" Ông ta nói xong câu ấy rồi vung tay thật mạnh! Thẳng thừng ném thẻ hội viên màu đen sang một bên! "Ha ha ha! Mắc cười chết mất, lấy đại một cái thẻ ra xong muốn lừa đảo kìa?" "Đúng là ba chấm mà! Hai chị em này... Ha ha ha!" "Chậc chậc chậc, tiếc ghê, nhìn đẹp gái mà sao ngốc thế nhỉ?" ... Tiếng bàn tán xì xầm mãi không chịu thôi! Trương Minh Vũ khoanh tay, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường. Anh biết chị tư sẽ có cách. Liễu Thanh Duyệt hơi nhíu mày, cô ấy lạnh giọng chất vấn: "Là nhân viên của Thiên Linh mà không biết thẻ này là sao?" Bác sĩ Vương trào phúng: "Thôi đi, đừng có đứng đây ra vẻ nữa, cô tưởng ai cũng có thẻ Bạch Kim của Thiên Linh bọn tôi chắc?" Dứt lời, ông ta búng tay một cái. Một người phụ nữ ở phía sau lập tức lại gần với khuôn mặt đầy kiêu ngạo. Bác sĩ Vương nghiền ngẫm nói: "Nào, cho họ xem thế nào mới là thẻ Bạch Kim!" Câu vừa dứt, đám đông đều trở nên hóng hớt. Người phụ nữ nọ tiến lên hai bước rồi giơ một chiếc thẻ trong tay lên. Ôi! Tiếng hít thở sâu đột nhiên truyền đến. Chỉ là một cái thẻ thôi mà cũng trông sang trọng cực kỳ! Đã thế trên thẻ còn có nạm kim cương. Quá ư là chói mắt! Thẻ bạc đây ư! Bác sĩ Vương cười khẩy, giễu cợt: "Nhóc con, cái thẻ này... bọn bây có không?" "Không có thì có phải nên thực hiện cam kết của bọn bây rồi không?" Ông ta nói xong, một tia sáng xẹt qua trong mắt. Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên. Tên khốn nạn này! Nụ cười mỉa của những người xung quanh đã rõ ràngđến mức kệch cỡm.