Đáng đời! Trương Minh Vũ chỉ mỉm cười, không quan tâm. Có chị ấy ở đây thì anh đâu phải lo gì nữa? Bác sĩ Vương nhướng mày, cười nói: "Sao không nói gì? Im lặng là chúng tôi xem như cô ngầm thừa nhận đấy nhé!" Dứt câu, ông ta cười híp mắt nhìn Hàn Thất Thất, hỏi: "Người đẹp, chúng ta... đi lấy thẻ nhé?" Những người đứng vây quanh nghe thấy lời này đều nhếch môi cười. Này thì làm màu! Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, sắp sửa lên tiếng chửi người! Nhưng đúng lúc đó, một tia sáng chói mắt hiện lên. Ơ? Ai nấy đều ngạc nhiên. Quay sang nhìn, bấy giờ họ mới thấy Liễu Thanh Duyệt đang cầm một tấm thẻ khác! Con ngươi của bọn họ bỗng co rút. Thẻ Bạch Kim? Tất cả mọi người đều đứng sững như trời trồng. Liễu Thanh Duyệt... có thẻ Bạch Kim thật à? Khung cảnh này làm Hàn Thất Thất quá đỗi vui mừng! Trương Minh Vũ cũng bật cười. Làm gì có chuyện chị tư làm anh thất vọng chứ? Nụ cười trên mặt bác sĩ Vương cứ đờ trong nháy mắt. Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, nhoẻn môi lên tiếng: "Có phải cái thẻ này không?" Cô ấy nói một câu rồi hai ngón tay nhẹ nhàng ném thẻ. Tấm thẻ lại rơi trên mặt bàn. Bác sĩ Vương đần mặt. Ông ta quan sát thật kỹ, thấy thẻ rất giống thật... Ừng ực! Bác sĩ Vương nuốt nước miếng một cách khó khăn. Không thể nào! Sao cô ấy có được? Là giả chắc rồi! Bác sĩ Vương cười khẩy: "Lại giở trò lừa đảo à? Thẻ Bạch Kim của chúng tôi có dấu hiệu riêng đấy nhé!" "Làm giả thì không có..." Chưa kịp nói xong thì ông ta đã thấy dấu hiệu đó. Đồng tử ông ta bỗng co rút lại. Chuyện này... sao có thể? Người bác sĩ Vương bắt đầu run cầm cập. Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc chí. Chị tư đúng là đỉnh của chóp mà! Hàn Thất Thất cũng tỏ ra phấn khởi. Ánh mắt của những người xungquanh đều hoảng hốt.