Nói xong, cô ấy sải chân đi vào phía trong của tiệm thuốc. Trương Minh Vũ quay đầu cười: "Hai người về trước đi". Quan Na khẽ gật đầu. Hàn Thất Thất thì vừa cười ngây ngốc vừa mải mê ngắm nhìn thuốc mình đang cầm. Liễu Thanh Duyệt đi lên tầng hai dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng. Trương Minh Vũ im lặng đi theo. Chẳng mấy chốc Liễu Thanh Duyệt đã vào một văn phòng. Mặt cô ấy lạnh như tiền. Khiến cho nhân viên bán hàng bị dọa sợ, không dám nói một câu. Sau đó cô ta nhanh chóng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Liễu Thanh Duyệt và Trương Minh Vũ. Biểu cảm lạnh như sương giá trên mặt cô ấy bỗng biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy lạ lùng! Không hiểu sau lòng Trương Minh Vũ giật thót. Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân rồi thì thầm một cách quyến rũ: "Em trai, nhớ chị không nào?" Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy sáng ngời. Trương Minh Vũ giật nảy mình. Ăn gì mà gợi cảm vậy trời... Từ lời nói đến cử chỉ đều mị hoặc hơn cả điệu bộ cố tình tỏ ra quyến rũ của Quan Na! Qua một lúc lâu Trương Minh Vũ mới cười ha ha: "Sao lại không nhớ được!" Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, hỏi: "Nhớ thì sao thấy chị mà không chịu hôn?" Sự giận dỗi hiện lên trong đôi mắt bồ câu của cô ấy. Thịch! Nhịp tim Trương Minh Vũ bất giác tăng tốc. Chết mất thôi! Anh bối rối cười: "Chị tư à, do lúc nãy nhiều người quá thôi, em..." Vẻ tinh ranh xẹt qua trong mắt, Liễu Thanh Duyệt tỏ ra dụ hoặc: "Chẳng phải giờ không còn ai rồi sao?" Ừng ực! Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn. Bà chị tư này... Anh không biết nên nói sao cho phải. Anh cũng không dám nhìn chị ấy nữa! Cộp cộp cộp! Tiếng giày cao gót từ từ lại gần. Nhịp thở Trương Minh Vũ bắt đầu dồn dập. Chị tư... muốn làm gì đây? Mùi hương quen thuộc phả đến... Ực! Miệng lưỡi Trương Minh Vũ khô khốc như người lữ hànhkhông tìm thấy nước.