Hàng lông mày Chu Vân Phong nhíu lại, trong lòng anh ta bắt đầu lo lắng. "Trương Minh Vũ! Cố lên, hạ gục mấy người đó đi!" Hàn Thất Thất thì phấn khởi hô lên. Cô ta huơ chân múa tay một cách phấn khích. Hừ! Chu Vân Đình khịt mũi khinh thường. Đánh bọn tao? Để xem là ai đánh ai! Ngay sau đó, mấy tên bảo vệ lao đến trước mặt Trương Minh Vũ. Anh cười tươi rói. Vừa cười anh vừa đi tới từng bước một. Rồi sau đó, bước chân Trương Minh Vũ dừng lại. Một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt. Anh không lùi mà tiến tới! Tay bảo vệ ở đằng trước lập tức giật thót. Anh ta chưa kịp phản xạ đã thấy một cú đấm phóng tới! Ơ kìa... Tên bảo vệ sững sờ. Ầm! Tiếng va đập nặng nề bỗng nhiên vang lên. Sau âm thanh ấy, bảo vệ ngã nhào xuống đất. Tên bảo vệ đằng sau hoảng sợ giật mình. Chưa đợi anh ta hoàn hồn, Trương Minh Vũ lại giẫm chân xuống. Rồi anh xông thẳng vào đám người kia. "Đi chết đi!" Một gã bảo vệ chợt thét lên. Gã siết chặt nắm đấm và vung tay tới. Bốp! Tiếng va chạm đau điếng lại truyền đến. Thậm chí gã còn không thấy rõ Trương Minh Vũ đã tung cú đấm đến thế nào! Anh nở nụ cười tươi rói. Khả năng chiến đấu của anh đã tiến bộ thấy rõ sau trận đánh nhau! Đây là điều mà tập luyện không thể sánh bằng!