Thần Ẩn? Nghe thấy hai chữ này, người nhà họ Lâm đều ngớ ra. Thần Ẩn là cái gì? Bà hai bực dọc khoanh tay trước ngực, cất giọng chanh chua nói: “Kiều Hân, nửa đêm nửa hôm cô còn bày trò đùa gì với chúng tôi vậy hả?” “Chúng tôi thì sao cũng được, nhưng còn bố thì sao?” “Bố còn phải đi ngủ nữa chứ!” Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày. Đang lúc nguy cấp mà còn nói mấy lời chọc ngoáy như vậy! Lý Phượng Cầm cũng sốt sắng dò hỏi: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau nói rõ đi”. Cô cắn chặt răng lại. Vốn dĩ cô không muốn người nhà họ Lâm bị kinh sợ. Nhưng mà… Cuối cùng, cô vẫn phải mím môi, hạ quyết tâm nói ra: “Thần Ẩn… là người đến để giết chúng ta”. Cô vừa dứt lời, trong sảnh lớn lập tức lặng ngắt như tờ. Lý Phượng Cầm chết lặng. Lâm Kiều Hân cũng không hiểu ra sao. Thế này là thế nào? Phụt ha ha ha! Ngay sau đó, xung quanh vang lên một tràng cười như nắc nẻ! Khiến cô bị doạ giật mình thon thót! Toàn bộ người nhà họ Lâm đều đang nhìn về phía cô với ánh mắt giễu cợt! Cười đến mức trào cả nước mắt! Giết người? Nói đùa gì vậy? Hai bố con Lâm Quốc Phong thầm cười lạnh. Bà cả và bà hai thì khoanh tay trào phúng nhìn cô. Lâm Kiều Hân bị phản ứng của bọn họ làm cho choáng váng. Không tin sao? Vẻ thất vọng tràn trề trong mắt ông cụ Lâm càng thêm sâu đậm. Đến lúc người nhà họ Lâm gặp điều trắc trở rồi. Giọng nói chua loét của bà hai lại vang lên: “Kiều Hân à, đêm hôm rồi còn lôi chúng tôi ra làm trò đùa, cô thấy vui lắm hả?” “Rốt cuộc cô đang muốn giở trò gì?” Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi. Cô bắt đầu thấy tức giận! Nhưng… Cô nghiến răng gằn giọng nói: “Cầu xin mọi người mau xuống hầm đi. Nếu không… sẽ muộn mất!”