Ngoài cửa có ba người xuất hiện. Hai trai một gái. Toàn thân mặc đồ đen sì, vẻ mặt lạnh lùng toả ra sát khí ngập trời! Giữa trán bọn họ đều có một hình vẽ mặt trời màu đen! Chuyện này… Người nhà họ Lâm bị làm cho choáng váng! Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu. Cuối cùng vẫn không kịp! Vẻ tươi cười trên mặt đám người Lâm Tuấn Minh dần trở nên cứng đờ. Mặt mày ngơ ngác! Rốt cuộc… là chuyện gì? Rầm! Lâm Quốc Phong đập bàn đứng bật dậy, cả giận quát: “Các người là ai? Sao dám tự tiện xông vào nhà họ Lâm? Muốn chết hả?” Ba người kia đều ngó lơ, chậm rãi bước tới. Một luồng sát khí rét lạnh lan tràn khắp phòng khách. Tất cả mọi người đều sợ run người! Lâm Quốc Phong nhíu mày, giận dữ hét lên: “Các người làm cái gì vậy?” Gã đàn ông cầm đầu lạnh giọng cất tiếng: “Giết ông ta”. Dứt lời, gã ta chỉ thẳng vào mặt ông cụ Lâm! Hự! Mọi người lập tức hoảng sợ hít một hơi khí lạnh! Thật sự đến để giết người! Nhưng bọn họ nhanh chóng nở nụ cười giễu cợt. Thời đại nào rồi mà còn đòi giết người? Mỗi ba người tới? Ai cũng nhao nhao cười nhạo! Trong mắt ông cụ Lâm chợt loé lên, nhưng vẫn không chịu lên tiếng. Lâm Quốc Phong nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Thật to gan! Tưởng nhà họ Lâm chúng tôi hết người rồi à?” “Có ai không?” Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập! Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy mờ mịt. Nhà họ Lâm… thật sự có người cứu sao? Chẳng mấy chốc, một đám người thi nhau chạy vào. Mười mấy gã đàn ông mặc áo đen khí thế hùng hổ! Người nhà họ Lâm đồng loạt sửng sốt! Ông cụ Lâm lại lặng lẽ lắc đầu. Bồi dưỡng bao nhiêu năm trời. Thoắt cái đã bại lộ? Hừ!