*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh cũng không chút do dự đi thẳng vào một căn biệt thự. Tám giờ hơn rồi. Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Anh không kìm được khẽ nở nụ cười. Anh đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng khách yên ắng lạ thường. Ngủ rồi sao? Anh nổi lòng nghi hoặc. Lại tiến thêm vài bước. Bấy giờ anh mới phát hiện một bóng người xinh đẹp đang nằm trên sofa. Dường như cô đã ngủ thiếp đi. Anh khẽ đến gần. Lâm Kiều Hân nhíu mày, cả người co cứng lại. Có vẻ như cô đang rất bất an. Anh bỗng thấy lòng mình đau nhói. Tỉ mỉ ngắm nhìn. Gương mặt xinh đẹp như được chính tay Thượng Đế nặn ra. Không một chút tì vết. Sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng như anh đào, da trắng như ngọc. Cô nằm trên sofa chẳng khác nào một miếng bánh thơm ngon. Khiến Trương Minh Vũ đắm chìm trong đó. Lâm Kiều Hân như cảm giác được điều gì. Mí mắt cô hơi run lên. Cô mở choàng mắt, trông thấy Trương Minh Vũ đang đứng ngay trước mặt mình. Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ mờ mịt. Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt. Đến khi Lâm Kiều Hân kịp phản ứng lại, cô vội vàng ngồi thẳng người dậy, khẽ cất tiếng: “Anh về rồi à?” Anh mỉm cười đáp: “Về rồi”. Cuộc nói chuyện rất thân mật. Phù! Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Cả ngày nay tinh thần cô đều không yên ổn. Bây giờ… rốt cuộc cũng được giải thoát. Trương Minh Vũ nghi ngờ dò hỏi: “Cô sao thế? Mơ thấy ác mộng à?” Trông bộ dạng của cô như đang muốn nói lại thôi. Cuối cùng cô gật đầu một cái. Anh không kìm được hơi cau mày. Anh cứ cảm thấy dường như cô đang có tâm sự trong lòng… Một lúc sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Hôm nay thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?” Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Rất an toàn, không hề có vấn đề gì”. “Tôi cứ tưởng… anh sẽ gặp nguy hiểm gì đó”. Trương Minh Vũ khó nén nổi vui mừng, khóe miệng vô thức cong lên.