Trương Minh Vũ không nhìn nữa. Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân cúi đầu thấp hơn nữa. Vợ chồng trẻ? Trương Minh Vũ bừng tỉnh! Chẳng nhẽ... Trương Minh Vũ cười đểu, hỏi: "Đúng rồi, ông chủ hỏi vợ chồng chúng ta đó, cô ăn cay không?" Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Ăn!" Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nói: "Ai là vợ chồng với anh!" Nói xong, mặt cô liền đỏ ửng lên! Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn! Không kìm nổi lòng mình. Cơ thể như bị điện giật. Anh bất giác cảm thấy như đang yêu đương... Đây là cảm giác khi yêu sao? Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bỗng cười ngu. Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Anh cười cái gì vậy!" Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn! Ngày thường, Lâm Kiều Hân vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc như cục đá! Hôm nay... sao hiền lành thế? Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Cô cười kiểu này, nhất định là cay lắm". "Còn chưa ăn mà mặt đã đỏ đến vậy rồi". Anh nói như chuyện hiển nhiên vậy. Lâm Kiều Hân giật mình. Nhanh chóng phản ứng lại. Mặt cô đỏ bừng như quả cà chua! Hừ! Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt, quay đầu sang một bên. Nhưng tim đập càng ngày càng nhanh! Mặt thì đỏ bừng lên... Lâm Kiều Hân cố gắng để ổn định lại nhịp tim. Mình bị sao vậy? Haizz... Cuối cùng, Lâm Kiều Hân thở dài một hơi. Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy đắc ý. Lúc này anh cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Không bao lâu sau, ông chủ đã bưng xiên nướng lên. Lâm Kiều Hân cúi đầu, không dám nhìn. Sợ ông chủ sẽ nói câu kia... "Được rồi nhé, chúc hai vợ chồng trẻ ngon miệng!" Ông chủ nhiệt tình nói. Sau đó liền quay người rời đi. Lâm Kiều Hân mím môi. Sợ cái gì là cái đó đến! Trương Minh Vũ cố nén cười nói: "Mau ăn đi, ông chủ chúc chúng ta ngon miệng đó!"