*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô duỗi tay, kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ! Vô cùng hoảng loạn! Trương Minh Vũ nhíu mày, nhìn kỹ lại. Một lúc sau anh cười nói: "Không sao, chỉ là gió thổi thôi". Người của Thần Ẩn... không tìm đến được đâu nhỉ? Nhất định không tìm được! "Á..." Lâm Kiều Hân lúng túng đáp, nhưng vẫn không dám thả tay ra. Xung quanh... tối quá. Trương Minh Vũ từ từ nói: "Không sao đâu, nếu sợ thì chúng ta cứ đi gần lại đường cái là được". Lâm Kiều Hân gật đầu. Trương Minh Vũ bước đi, từ từ đi về phía con đường. Anh nhanh chóng đi đến nơi có ánh đèn chiếu rọi. Có ánh sáng, mà người bên ngoài cũng không nhìn thấy họ. Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm. Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự lo lắng. Bên đường không có lấy một chiếc xe nào. Mà dù có, họ cũng không dám ngồi. Làm sao bây giờ? Lâm Kiều Hân mím môi nói: “Hay là... chúng ta về nhà trước?" Trương Minh Vũ nhíu mày. Một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không được, người Thần Ẩn không tìm được chúng ta thì chắc chắn chúng sẽ quay lại đường về nhà của ta". "Xa thế này, ai biết được bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu”. Lâm Kiều Hân chần chừ nói: “Vậy.... phải làm thế nào?" Lâm Kiều Hân là người rất thông minh. Bây giờ cô bất giác coi Trương Minh Vũ là chỗ dựa đáng tin cậy nhất. Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta tìm chỗ nào ngủ một đêm, mai trở về". Bây giờ chỉ còn cách này! Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, không tin nổi hỏi lại: "Chẳng nhẽ... chúng ta ngủ trong rừng?" Nhìn quanh một vòng. Trong rừng tối đen như mực. Có vô vàn tiếng động... Hừ! Cơ thể Lâm Kiều Hân khẽ run rẩy. Trương Minh Vũ hơi chần chừ. Nếu có mình anh thì ở tạm trong rừng một đêm cũng được. Nhưng Lâm Kiều Hân... Ngẩng đầu nhìn lên, cách đây rất xa mới có một tòa cao ốc. Nhưng... Vào thế nào? Trương Minh Vũ vô cùng bối rối. Soạt soạt!